Hùng Binh Cận Chiến - Chương 23 Nỗi uất ức của cậu cả Trần
Chương 23: Nỗi uất ức của cậu cả Trần!
Tần u Mộng đế ý tới sắc mặt khác lạ của Diệp Quân Lãng, cô ấy đang đứng đối diện Diệp Quân Lãng nên không nhìn thấy Trần Quân Thiên ở đằng sau đang đi tới với vẻ mặt lạnh lùng.
Sau khi nhận ra vẻ mặt thay đối của Diệp Quân Lãng, cô ấy quay người lại, đương nhiên cũng thấy Trần Quân Thiên ngay, và cả ba thằng sai vặt đi theo cậu ta.
Điều khiến Diệp Quân Lãng lấy làm kỳ lạ là, lúc Tần u Mộng quay người lại, chỉ trong chớp mắt đó vẻ mặt Trần QUân Thiên cũng có sự thay đổi, không còn âm u lạnh lùng nữa, mà lại mang theo dáng vẻ dịu dàng ôn hòa như trước, là hình tượng công tử nho nhã.
“Như này mà cũng làm được cơ à?”
Diệp Quân Lãng thầm thốt lên kinh ngạc, có đánh chết hắn hắn cũng không học được trò trở mặt cỡ này.
“U Mộng, em quen anh ta à?” Trần Quân Thiên đi tới đằng sau hỏi.
“Hình như chuyện này đâu có liên quan gì tới anh?” Tần u Mộng hơi nhíu mày, trong giọng nói có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Trần Quân Thiên cũng không buồn, cậu ta đáp: “U Mộng, anh và em quen nhau, em đã tới đại
học Giang Hải rồi, dù thế nào thì anh cũng phải bảo vệ em chu toàn. Cái tên này có khuynh hướng bạo lực cực kỳ nghiêm trọng, anh nghĩtổt hơn ết là em đừng có lại gần anh ta quá. Hơn nữa, anh ta cũng chỉ là một thằng bảo vệ…”
“Bảo vệ thì làm sao? Làm bảo vệ là bị anh coi thường à?” Tần u Mộng không vui, cô ấy lạnh lùng nói: “Đúng thế, Trần Quân Thiên anh xuất thân từ nhà họ Trần, là cậu cả nhà họ Trần, ngậm thìa vàng mà trưởng thành, gia cảnh người người khác không bằng anh. Nhưng mà, những thứ này có phải là anh tự có được bằng chính đôi tay của mình không? Hay là ngước nhìn ba anh mới có được? Cho dù người khác có là bảo vệ thì cũng là tự kiếm sổng bằng sức mình, anh có tư cách gì mà xem thường người khác? Hơn nữa, tôi và anh không quen nhau, việc của tôi không cần anh phải để ý tới… Mà anh cũng không có tư cách đó!”
Bị Tần u Mộng răn dạy không chút nể nang nào như thế, Trần Quân Thiên sao có thể tiếp tục giả vờ được nữa, sắc mặt cậu ta cũng không nhịn nổi nữa.
Mà Trần Quân Thiên cũng không chĩa lửa giận mà mình đè nén về phía Tần u Mộng, cậu ta đảo mắt nhìn Diệp Quân Lãng, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lẽo băng giá, cậu ta nói: “Là mày làm bọn họ bị thương đúng không? Chỉ là một thằng bảo vệ mới tới thôi mà đã dám ra tay làm học sinh
trong trường bị thương sao? Làm bảo vệ mà lại tùy tiện ấu đả với học sinh như mày là cực kỳ thất trách, nhân viên nhà trường không những phải tiến hành xử lý đuổi việc, mà còn phải đưa tới đồn công an!”
Diệp Quân Lãng cười, cười đến nỗi cực kỳ rạng rỡ, hắn đáp: “Thì ra mày chính là chủ của mấy thằng ranh con này à. Con chó mày nuôi không biết điều, phá vỡ nội quy trường học, ảnh hưởng đến trật tự của trường… Đúng rồi, là do chúng nó ra tay đánh người trước, mấy bảo vệ bọn tao cũng bi chúng nó ra tay đánh trước, còn nói cái gì mà tuân theo mệnh lệnh của cậu cả Trần, ai dám cản trở là chơi chết người đó… Ánh mắt của mày thế này là sao đây? Đừng có chất vấn tao, rất nhiều bạn học đang ở trong sân đây có thế làm chứng, có vài người còn quay video đó. Con mẹ nó tao còn muốn hỏi một câu, chỉ bởi vì bọn nó là chó săn của cậu cả Trần chó má, chỉ bởi vì chúng nó tuân theo mệnh lệnh của cậu cả Trần, cho nên có thể tùy ý ra tay đnáh người, còn người khác không thế đánh trả hả? Đúng là tao đánh chúng nó một trận, nhưng mà là tao phòng vệ chính đáng.”
“Anh anh anh ngậm máu phun người, không phải là anh phòng vệ chính đáng, mà là anh có ý đồ trả thù…” Một nam sinh bên cạnh Trần Quân Thiên lập tức đỏ mắt nói.
Ánh mắt Diệp Quân Lãng u ám đi, trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái.
Nam sinh đó bị ánh mắt của Diệp Quân Lãng lườm một cái thì như bị sét đánh, lập tức rụt về sau, có cảm giác lông tơ dựng đứng.
“Có vẻ như mày chính là cái đứa được gọi là cậu cả Trần nhỉ?” Diệp Quân Lãng nheo mắt, quan sát Trần Quân Thiên từ trên xuống dưới: “Nhìn đúng là loại mặt người dạ thú. Cái thảm đỏ này là do đám chó săn của mày trải cho đấy à? Trải thì trải, nhưng mày lấy đâu ra tự tin mà nói không cho người khác đi con đường này thế? Mày mua cả cái đại học Giang Hải rồi à? cả cái trường học này đều là của nhà mày hết à? Ngày tân sinh viên tới nhập học người đến người đi, lại còn ra trải thảm đỏ rồi không nhường người khác đi, mày có biết nó gây ùn tắc giao thông không hả?”
Sắc mặt Trần Quân Thiên tái xanh, nhưng lại bị nghẹn họng chẳng thốt ra nổi một câu.
Vốn dĩ ý định của cậu ta là cùng đi với Tần u Mộng tới đại học Giang Hải nhập học, vì để có thế thế hiện cho Tần u Mộng thấy rõ ràng địa vị quan trọng của cô ấy trong lòng cậu ta, cậu ta mới bảo đám Lưu Phong đi trải thảm đỏ, để tới lúc đó thì cậu ta cùng đi trên thảm đỏ với Tần u Mộng tới chỗ nhập học.
Cậu ta làm như vậy là có hai mục đích, thứ nhất là cậu ta đưa Tần u Mộng đi trên thảm đỏ
này dưới cái nhìn của quần chúng sẽ thu hút được sự chú ý của người khác, đồng thời cũng là đế tuyên bổ mối quan hệ đặc biệt của cậu ta với Tần u Mộng, ý là siêu mỹ nữ như Tần u Mộng đây chính là người phụ nữ mà cậu cả Trần nhìn chúng, đừng kẻ nào có ý muốn nhúng chàm; thứ hai, sắp xếp thế này cũng có thế ra hiệu ngầm với Tần u Mộng rằng cậu cả Trần như cậu ta đây là người có năng lực đáng kinh ngạc trong đại học Giang Hải, trong trường không có chuyện nào mà cậu ta không giải quyết được.
Có ai mà ngờ rằng tất cả những điều này lại đều bị Diệp Quân Lãng hủy hoại.
“Còn cố tình trải thảm đỏ nữa? Còn không để cho người ta đi? Thế là muốn cho ai đi chứ?” Tần u Mộng hỏi.
Diệp Quân Lãng cười một tiếng, đáp: “Tôi thấy có vẻ là cậu cả Trần nhớ ngày tân sinh viên nhập học cho nên cố tình mua mâỳ cái thảm đỏ này đế trỉa, đế các tân sinh viên đi nhập học trên thảm đỏ thật sung sướng, có cảm giác như đang được ở nhà. Có điều đám chó săn dưới trướng cậu cả Trần hiếu nhầm ý nên mới làm hỏng việc.”
Ba nam sinh bên cạnh Trần Quân Thiên nghe thấy lời này thì nhao nhao lên không chịu…
Hiểu nhầm ý của cậu Trần?
Làm hỏng việc?
Nhảm nhí!
Không phải thế!
Lúc này một nam sinh lập tức phản bác: “Không phải thế, rõ ràng là anh đang đổi trắng thay đen, cậu Trần nói chỉ có anh ấy mới có thế cùng đi trên thảm đỏ này với cô Tần, Tần u Mộng.”
“Đúng đó, chúng tôi không hiếu lầm ý của cậu Trần, anh đừng có mà vu oan giá họa!”
“Rõ ràng là do anh cản trở, nếu không thì sao mọi chuyện có thế hỏng bét như thế chứ? Kẻ đầu sỏ là anh mới đúng!”
Ba nam sinh lòng đầy căm phẫn, dõng dạc biện minh cho bản thân, hoàn toàn không đế ý tới mặt mày Trần Quân Thiên đã đen thui.
Diệp Quân Lãng nheo mắt cười… Quả nhiên, không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò1
Mấy tên đồng đội ngu bên cạnh Trần Quân Thiên vừa đáp như thế, đưong nhiên cũng đã đẩy Trần Quân Thiên lên trước đầu sóng ngọn gió.
“Được lắm Trần Quân Thiên, tôi với anh không thù không oán, mà anh lại bày trăm phưong ngàn kế hại tôi như thế?” Tần u Mộng lập tức nổi cáu, tức giận chất vấn.
Trần Quân Thiên luống cuống, vội vàng nói: “U Mộng, sao, sao anh có thế hại em như thế
được?”
“Anh còn không thừa nhận!” Gương mặt xinh đẹp ngọc ngà của Tăn u Mộng bị phủ một lớp băng giá, cô ấy nói: “Cái thảm đỏ này là do anh sắp xếp? Còn chuấn bị chỉ đế cho tôi đi? Đây không phải hại tôi thì là gì! Nếu chuyện này mà xảy ra, sau này bị lan truyền đi, thầy trò trong trường sẽ bàn tán về tôi như thế nào? Tôi sẽ phải gánh cái tiếng xấu thế nào? Tôi cũng không muốn vì chuyện của tôi mà ảnh hưởng tới chuyện xuất hành của thầy trò trong trường!”
“Chuyện này, chuyện này…”
Trong thoáng chốc Trần Quân Thiên không biết phải nói gì cho phải, lửa giận đầy mình, cậu ta lập tức trút giận lên ba nam sinh bên cạnh mình: “Mấy đứa chúng mày đúng là làm tao quá thất vọng, rõ ràng là chúng mày xuyên tạc ý của tao! Tao có bảo chúng mày chiếm dụng trường không? Chúng mày đúng là ấu tả, còn xích mích với bảo vệ nữa? Cong không may xin lỗi mấy người bảo vệ này đi cho tao!”
Xin lỗi?
Ba nam sinh sững sờ, khóc không ra nước mắt, bọn chúng bị đánh một trận, thế mà cuối cùng còn phải đi xin lỗi?
Có còn công lý không vậy chứ!
Nhiều người nhìn như thế, mất mặt lắm đó biết khônq hả!