Cuồng Y Và Nữ Thần Băng Giá - Chương 28 Dây chuyền màu đỏ
Chương 28: Dây chuyền màu đỏ
“Anh… anh là…”
CÔ gái vô thức nhìn sang, khi thấy Giang Tiểu Thần thì lộ vẻ ngạc nhiên.
Giang Tiểu Thần cũng không làm ra vẻ gì, chỉ cười lấy ly rượu từ tay cô gái rồi vươn chân ra ngồi xuống ghế salon, ngay giữa cô gái và cậu chủ Huy. Anh đặt ly rượu lên bàn.
Cậu chủ Huy và năm sáu người đàn ông, phụ nữ khác nhìn Giang Tiểu Thần, ngơ ngác không hiểu ra làm sao. Đợi khi họ hoàn hồn, tất cả đều nhìn sang cô gái, trong đó có một cô gái trang điếm đậm phấn son giận dữ: “Từ Tinh Tinh, cô… cô có ý gì hả! Đây là bữa tiệc gặp gỡ bạn học cũ, ai cho phép cô mang một người đàn ông lạ mặt vào đây hả?”
“Tôi… không phải đâu, chị Lưu Dĩnh, tôi không quen anh ấy, không phải như chị nghĩ đâu.” Cô gái tên Từ Tinh Tinh lúng túng giải thích.
Nói xong, cậu chủ Huy ngồi bên cạnh Giang Tiểu Thần có vẻ chột dạ, đứng bật dậy, quát: “Nếu đã không quen anh, anh từ đâu ra đấy hả? Muốn bị đánh à?”
“Đúng đấy, rốt cuộc anh có ý gì?” Lưu Dĩnh cũng hoảng hốt đứng dậy, tức giận nói.
Hai người có tâm tư riêng nên đương nhiên
lên tiếng trước, còn những người khác không hiếu chuyện gì, nhưng thấy Giang Tiểu Thần lạ mặt đột ngột ngồi vào chỗ của họ, cũng tưởng anh là tên gây chuyện muốn đến ké rượu, nên cũng tức giận đứng dậy.
“Nhóc con, chúng tôi không quen anh, nếu anh uống say muốn đến ké rượu thì tụi tôi có thể bố thí cho anh một chai, còn nếu muốn tán gái thì phải xem nắm đấm của đám đàn ông này có đồng ý không!”
Một gã đàn ông hung tợn, hai gã kia cũng gật đầu đứng dậy, tất cả đều nhìn chòng chọc Giang Tiểu Thần.
“Không muốn bị đánh thành đầu heo thì khuyên anh nên cút đi, bọn tôi không dễ chọc đâu!”
“Đúng đấy! ở đây có cậu chủ Huy che chở, anh tưởng anh là ai? Cho dù đến ké rượu, tụi tôi cũng không cho đâu.”
Hai cô gái kia cũng kéo Từ Tinh Tinh sang bên họ, rõ ràng cũng cho rằng Giang Tiểu Thần là tên côn đồ, say rượu đến quậy phá kiếm chuyện.
Giang Tiểu Thần liếc nhìn sợi dây màu đỏ và mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trên cổ Từ Tinh Tinh, anh cười nói: “Mấy người cứ yên tâm đi, tôi chỉ đến để xác nhận một chuyện thôi, ngoài gã này và cô này ra, tôi không có hứng thú đến người
khác.”
Lúc nói, Giang Tiếu Thần nhìn thẳng vào cậu chủ Huy và Lưu Dĩnh, chỉ có họ hiểu rõ còn những người khác thì mù mờ.
“Bớt giỡn mặt với chúng tôi đi, cút ngay không thì tôi không khách khí đâu!” Cậu chủ Huy nóng nảy, vớ lấy chai rượu, khí thế vô cùng hung hăng. Lợi dụng lúc đó, anh ta cố làm đố ly rượu trên bàn, nhưng bị Giang Tiểu Thần ngăn lại.
“Hì hì, vẫn muốn hủy bằng chứng à, xem ra thằng này đã từng làm không ít loại chuyện này!” Giang Tiếu Thần cười khúc khích, thích thú nói.
Cậu chủ Huy này dường như cũng chẳng tốt lành gì, thấy không thể hủy bằng chứng, đột nhiên tức giận vung tay, hai gã to lớn sau lưng lập tức tiến lại.
Đồng thời, những người ở các bàn xung quanh cũng chú ý tới tình hình noi đây, lập tức né ra xa vị trí ồn ào, một sổ đã chạy ra gọi bảo vệ.
“Nhóc con, cho mày cơ hội cuối cùng, cút hay không cút?” Cậu chủ Huy có hai tên vạm vỡ hỗ trợ, khí thế càng hung hăng.
Giang Tiểu Thần nhún vai, nhìn cô gái có ngoại hình trong trắng ngây thơ kia, cười nói: “Sao thế? Gọi hai tay sai tới là có thể thay đối sự thật là anh và cô này đã bỏ thứ gì đó vào ly rượu của cô ấy à?”
“Cái… cái gì…”
Nghe thế, những người vừa nãy còn tức giận nhìn nhau, ban đầu cảm thấy Giang Tiếu Thần đến gây sự, nhưng bỗng nghe anh nói vậy, vài người không khỏi thay đổi sắc mặt.
Ánh mắt Từ Tinh Tinh lóe lên, nhìn sang Lưu Dĩnh và cậu chủ Huy, cả hai đêu lảng tránh ánh mắt, sau đó Lưu Dĩnh liền biện bạch:
“Mắt nào của anh thấy chúng tôi bỏ thứ gì vào rượu của Tinh Tinh hả? Tinh Tinh à, chúng tôi với cậu là bạn bè, còn anh ta là ai chứ? Chẳng lẽ cậu không tin chúng tôi à? Mọi người đều ở đây cả, sao chúng tôi lại hại cậu chứ?”
“Này này, tôi cũng không nói các cô bỏ thứ gì vào rượu để hại cô ấy đâu nhé, mà chính cô tự nói ra đây.”
“Anh…”
Giang Tiểu Thần nhìn cô gái mặc áo phông trắng, quần jean đơn giản ngây thơ, nói: “Cô gái à, cô có thế không tin tôi, nhưng đôi tình nhân chó má này thì cô càng không nên tin.”
Từ Tinh Tinh có ngoại hình thanh tú, tự nhiên đơn thuần, nhưng dù sao cũng là phụ nữ trên 20 tuổi, cũng không phải kẻ ngốc, chỉ là cô ấy vẫn hơi nghi ngờ.
Thấy vậy Giang Tiếu Thần cũng không giải
thích thêm, cầm lấy ly rượu trên bàn đứng dậy từ ghế sofa: “Hay là thế này đi, vì cô này và anh kia nói rượu không có vấn đề, thế thì các người uống thử xem sao?”
“Cái… cái gì? Sao tôi phải uống? Anh tưởng anh là ai mà bắt tôi uống thì tôi sẽ uống hả?” Lưu Dĩnh sững sờ rồi hét lên.
“Không uống thì là có âm mưu rồi.”
“Vậy nếu chúng tôi uống xong không sao, anh tính thế nào?” Đột nhiên, cậu chủ Huy lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Tiểu Thần: “Nếu chúng tôi uống xong không sao, anh định thế nào?”
Giang Tiếu Thần nhìn anh ta: “Khà khà, chẳng lẽ anh thật sự muốn uống hả? Được thôi, tôi không phí thời gian với mấy trò đùa này nữa. Nếu uống xong không sao tôi sẽ quỳ xuống lạy anh chàng này và cô gái kia ba cái, rồi phủi mông bỏ đi ngay lập tức!”
“Được!”
Cậu chủ Huy vui vẻ đồng ý, rồi cười đắc ý, anh ta uống cạn ly rượu này không phải đế tự minh oan, chỉ là để kéo dài thời gian, chờ bảo vệ tới rồi tính sau, thuốc này không thể có tác dụng nhanh đến mức đó, ít nhất cũng mười mấy phút.
Dù có lỡ mất cơ hội ngủ với Từ Tinh Tinh đêm nay, nhưng cũng không sao, kéo Lưu Dĩnh về
ngủ cũng được, tuy đã quen ngủ với cô ta nhưng dù sao vẫn có thể giải khát.
“Lưu Dĩnh, chúng ta uống cho anh ta coi đi!” Cậu chủ Huy cầm lấy ly rượu từ tay Giang Tiếu Thần, uống một ngụm lớn rồi đưa cho Lưu Dĩnh.
“Cậu chủ Huy, cái này…”
“Uống đi!”
“Vâng ạ.”
Lưu Dĩnh biết bên trong có gì, nhưng để không lộ đuôi, cô ta chỉ có thể nghe lời cậu chủ Huy, cầm lên uống một ngụm nhỏ.
Sau khi cả hai uống xong, cậu chủ Huy lại tự mãn cười nói: “Nhóc con, thấy chưa? Quỳ xuống dập đầu đi.”
Những người khác thấy cậu chủ Huy và Lưu Dĩnh uống rượu thật, biếu cảm kỳ lạ trên mặt lập tức biến mất, lại tức giận nhìn Giang Tiểu Thần mắng:
“Anh còn gì để nói nữa không? Mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi cậu chủ Huy và Lưu Dĩnh đi!”
“Mau quỳ xuống dập đầu đi, thật không biết tên ngốc từ bệnh viện tâm thần nào chạy ra, cản trở tâm trạng uổng rượu của chúng ta.”
“Ha ha ha, các người đừng vội mắng, hãy xem họ thế nào trước đã.”
“Thằng nhóc kia! Mày chơi khăm tao à!” Cậu chủ Huy giả vờ bình tĩnh chỉ vào Giang Tiếu Thần, giận dữ nói: “Mày nói rượu có vấn đề, chúng tao uống rồi, giờ lại muốn đùa với chúng tao à? Có tin tao cho người đánh mày…”
Hả? Sao thế này…
Sao đột nhiên thấy nóng quá vậy?
Nói rồi, cậu chủ Huy kinh hoàng phát hiện cơ thể có điều khác thường, mà điều khác thường này cực kỳ mãnh liệt, kinh khủng hơn nhiều so với anh ta tưởng.
Không thế nào chứ, anh ta và Lưu Dĩnh chỉ bỏ một ít thuốc, sao tác dụng mạnh đến thế, nghĩ đến đây, Lưu Dĩnh ở bên cạnh bỗng phát ra tiếng rên rỉ, lập tức tất cả mọi ánh nhìn đố dồn sang cô ta.
“Má nó!”