Cuồng Y Và Nữ Thần Băng Giá - Chương 30: Đánh nhau
“Anh… anh định làm gì vậy?”
Nhìn Giang Tiếu Thần đang đến gần mình, Lưu Dĩnh hoảng sợ ôm lấy mình.
“Không phải các cô muốn xem bằng chứng à?” Giang Tiếu Thần mỉm cười yếu ớt, đột nhiên nắm lấy tay Lưu Dĩnh, kéo cô ta về phía mình.
Lưu Dĩnh lại hoảng sợ, sau đó hét lên: “A! Lưu manh! ở đây có người đang giở trò lưu manh, cứu tôi với!!”
Sau khi Lưu Dĩnh hét lên, những người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Giang Tiểu Thần, cùng nhau chỉ trích và mắng mỏ anh.
“Này! Nhóc con, anh điên à! Anh có biết mình đang làm gì không?!”
“Buông cô ấy ra!”
Cậu chủ Huy ở bên cạnh quan sát, cũng không để hai tên vạm vỡ bên cạnh tới giúp Lưu Dĩnh, Giang Tiểu Thần làm loạn như vậy, đột nhiên anh ta nảy ra một tính toán nhỏ nhặt, sẽ đế Giang Tiểu Thần ức hiếp Lưu Dĩnh trước, còn mình thì chờ cơ hội đế bảo hai tên vạm vỡ xông lên, khi sự việc được giải quyết, đương nhiên sẽ đế lại ấn tượng tốt cho Từ Tinh Tinh, cuối cùng cho dù tối nay anh ta không ngủ được với cô ấy thì sau này vẫn sẽ có một cơ hội để hẹn hò với người phụ nữ
này.
Tuy nhiên, anh ta đã đánh giá thấp năng lực của Giang Tiểu Thần, sau khi Giang Tiểu Thần nắm lấy cổ tay của Lữu Dĩnh, anh cũng không buông tay vì tiếng la hét của người khác, thay vào đó, anh mỉm cười và nói: “Các người cứ yên tâm đi, người phụ nữ này không đẹp cũng không có mông, chạm vào cô ta thì chi bằng tự dùng tay tự lực cánh sinh còn sảng khoái hơn.”
Những lời này vừa nói ra, mọi người đều bật cười, mặt Lưu Dĩnh lập tức đỏ bừng, ngay cả phấn hồng trên mặt cũng không che giấu được sự xấu hổ, cô ta nhìn Giang Tiểu Thần, nghiến răng nghiến lợi tức giận.
“Anh, anh thật lưu manh, cứ chờ chết đi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh!”
Vừa nói xong, Lưu Dĩnh lấy điện thoại di động ra bằng tay kia và chuấn bị gọi cảnh sát.
Giang Tiểu Thần thuận thế nhìn Lưu Dĩnh, sau đó trước mặt mọi người cầm lấy chiếc túi xách trên vai cô ta, lấy ra một chiếc túi giấy nhỏ, đưa cho mọi người xem: “Mọi người nhìn xem đây là cái gì? Nếu thật sự là tôi động tay vào ly rượu, tại sao người phụ nữ này lại có thứ như vậy trên người?”
“Cái… cái gì thế này?!”
Lưu Dĩnh hoảng hốt khi thấy Giang Tiểu
Thần lục túi mình lấy ra một túi giấy nhỏ.
“Là cái gì à? Tất nhiên là thuốc rồi, cần kiểm nghiệm không? Mang đi trung tâm giám định xem?”
“Không! Đó không phải của tôi! Tôi không có thứ đó, chính anh bỏ vào túi tôi.”
Giang Tiếu Thần cười nói: “Cô này, mọi người đều thấy rõ ràng tôi lấy từ túi cô ra mà, tôi nghĩ không ai ngu ngốc đến mức nghĩ đó là của tôi đâu nhỉ?”
Từ Tinh Tinh nhíu mày, vẻ mặt khó coi nhìn Lưu Dĩnh, tức giận nói: “Lưu Dĩnh, sao cô lại làm thế?”
“Đúng đấy, chúng ta khó khăn lắm mới gặp mặt nhau, sao cô lại làm vậy với Tinh Tinh chứ?”
“Hừ! Uổng công chúng tôi tin tưởng cô, suýt hiếu lầm anh trai này rồi!”
“Tôi… tôi…” Vài người bạn học bên cạnh bắt đầu phân rõ trắng đen, Lưu Dĩnh lúng túng, hoảng hốt nhìn sang cậu chủ Huy: “Cậu chủ Huy, anh… anh nói với mọi người giúp em đi, việc này không liên quan gì tới em cả, không phải chuyện của em mà…”
Nghe vậy, cậu chủ Huy vội nói: “Tôi nói gì được chứ, Lưu Dĩnh à, tôi bảo cô này… nếu có khó khăn gì thì nói với mọi người, sao lại làm thế với
Tinh Tinh chứ?”
“Cái gì? Cậu chủ Huy, ý anh là sao?”
Nghe câu trả lời của cậu chủ Huy, sắc mặt Lưu Dĩnh lập tức thay đối.
“Bây giờ việc đã bại lộ, muốn đổ hết nước bẩn lên người tôi à? Hừ, đừng quên chuyện đêm nay anh cũng dính líu, việc tụ tập là do anh sắp đặt, thuốc cũng do anh bảo tôi bỏ, vì muốn Từ Tinh Tinh đến dự tiệc còn nhờ người vu khống quán lấu nhà cô ấy có vấn đề, khiến cô ấy tự động đến cầu cứu anh, tất cả đều do anh bày mưu sau lưng, giờ sự thật bại lộ ròi đổ hết lên đầu tôi, anh có phải đàn ông không thế?”
Bốp!
Cậu chủ Huy trợn mắt, tiến lại tát Lưu Dĩnh một cái tát điếc tai.
“Vương Huy, anh dám đánh tôi!”
“Mẹ kiếp, tao đánh mày đấy, con chó cái chỉ biết rên rỉ trên giường, làm việc thì vụng về, sớm biết vô dụng thế thì tao đâu thèm bày trò đó.”
Nói rồi anh ta tát tiếp một cái nữa vào mặt Lưu Dĩnh, làm cô ta ngã sấp xuống sofa.
“Bắt đầu lật bài rồi à?” Giang Tiểu Thần cười cười.
Vừa nghe thế, Vương Huy liền khuôn mặt đen xì nhìn anh: “Tại mày phá đám tao, thằng
nhóc kia, tao xem mày thoát khỏi quán bar này bằng cách nào!”
Nói rồi hai gã vạm vỡ sau lưng Vương Huy tiến lên, hùng hổ đứng đằng sau anh ta.
Những người bạn cùng lớp kia thấy vậy lập tức tản ra xung quanh, không dám tiến lại gần.
Là bạn học cũ, họ đều biết gia đình Vương Huy có chút thế lực, chọc giận anh ta thì thật sự chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Còn đám đông xung quanh thì không biết thực lực ai ra sao, tất cả đứng cách xa, mang tâm trạng xem kịch vui mà thòi.
“Hừm, lại muốn đe dọa tôi nữa à?”
“Hừ! Tao không chỉ đe dọa mày mà còn muốn đánh gãy chân chó của mày!”
Cậu chủ Huy xua tay, hai tên vạm vỡ lập tức hung hãn lao về phía Giang Tiểu Thần.
“Đánh cho tao!”
“Đánh chết cho tao!”
Hai tên đàn ông kia có thân thế cường tráng, cho dù Giang Tiểu Thần cũng không thấp, nhưng khi đứng trước mặt họ, rõ ràng là họ cao hơn anh rất nhiều.
Vương Huy vừa dứt lời, một trong hai người đàn ông vạm vỡ vung cánh tay to lớn của mình
giữ lấy vai Giang Tiểu Thần, tay còn lại vung lên không trung, nhắm vào đầu Giang Tiếu Thần và tát anh một cái.
“Bum!!”
Một âm thanh trầm đục truyền qua, ngay khi mọi người cho rằng tên vạm vỡ đã đánh ngã Giang Tiểu Thần thì kinh ngạc phát hiện hắn ta đang ôm bụng, nôn ra máu, lắp bắp đau đớn, sau đó yếu ớt quỳ xuống đất, mông nhếch lên trần nhà và bất tỉnh.
“Cái này…”
Vương Huy sửng sốt.
Người đàn ông vạm vỡ đứng bên cạnh cũng có đôi mắt đờ đẫn, nhưng khi tỉnh lại, hắn ta nhe răng giận dữ và đấm thật mạnh vào Giang Tiếu Thần.
“Bùm!”
Nhưng trước khi nắm đấm của hắn ta có thể đánh trúng Giang Tiểu Thần, thì đã bị một cú đá trúng vào bụng, hắn ta thét lên một tiếng, thân hình to lớn của hắn ta lập tức loạng choạng lùi lại, đụng phải Vương Huy, ngồi lên người Vương Huy bị xô ngã xuống ghế sô pha.
Vương Huy có thân hình gầy gò bị hắn ta ngồi lên như vậy, trên mặt lộ ra vẻ thống khố, tức giận đến mức vung tay đẩy tên vạm vỡ kia ra, anh
ta đang nghĩtới việc chộp lấy chai rượu trên bàn lao về phía Giang Tiếu Thần, nhưng Giang Tiều Thần đã đến trước mặt anh ta.
“Muốn cầm bình rượu làm gì thế?” Giang Tiểu Thần liếc nhìn anh ta, cười khẩy.
“Mẹ nó, mày biết tao là ai không? Nếu có gan thì sao không chạm vào tao đi?”
“Bốp!”
Vừa nói xong, Giang Tiếu Thần liền ấn đầu anh ta đập xuống bàn, khiến anh ta kêu lên một tiếng như lợn bị giết thịt, khi Vương Huy ngấng đầu lên lần nữa, máu trên trán lập tức chảy ra.
“Máu, máu, máu… chết tiệt! Tao sẽ giết mày!”
“Có vẻ như mày vẫn chưa phục phục nhỉ?”
“Bốp!”
Giang Tiếu Thần ấn đầu Vương Huy và đập vào bàn lần nữa, một tiếng hét thảm thiết khác lại vang lên.
“Ahhh!”
“Mẹ mày…”
“Bốp!”
“Ahhh!”
Lần này, Vương Huy vừa mới mở miệng, Giang Tiếu Thần đã túm lấy đầu anh ta, đập xuống lần nữa, sau đó đập liên tiếp mấy cái,
Vương Huy hét lên liên tục, nhân viên bảo vệ vừa từ bên ngoài vào ngăn cản cũng chết lặng.
Chàng trai đang định tán tỉnh Tần Nguyệt Như trong quán bar nhìn cảnh tượng này, sợ hãi đến mức ba chân yếu ớt, choáng váng ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo.
Tân Nguyệt Như không thèm đế ý, mà là nở nụ cười đứng dậy khỏi vị trí của mình, đi về phía Giang Tiểu Thần một cách quyến rũ.
Chuyện đã đến nước này thì cũng là lúc mình phải ra tay ngăn cản, nếu đế người đàn ông này làm loạn nữa thì cũng không cần phải mở quán bar này nữa rồi.
“Này! Giang Đại Thần, tôi nói này, cũng đủ rồi đấy. Nếu tiếp tục đánh, sẽ có tai nạn chết người đấy…”