NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Trở thành vô địch thái tử - Chương 22 Làm thơ, các ngươi đều là cặn bã

  1. Home
  2. Xuyên không: Trở thành vô địch thái tử
  3. Chương 22 Làm thơ, các ngươi đều là cặn bã
Prev
Next

Chương 22: Làm thơ, các ngươi đều là cặn bã
Quả nhiên!
Đồng tử của Chu Tranh co lại bằng một lỗ kim, Diệp Đào đúng là biết chút thủ đoạn mềm dẻo!
Tất cả mọi người đều đồng loạt tập trung ánh mắt nhìn về phía Chu Tranh, bọn họ cũng muốn biết Chu Tranh có chân tài thực học thật hay chỉ là khoe khoang khoác lác!
Ngay cả ánh mắt Tiêu Mục cũng sáng lên, có chút hứng thú.
Chỉ có vẻ mặt Tiêu Quan lo lắng lẫn trong đám đông.
Mặc dù Đại Chu coi trọng văn chương, nhưng người tài vẫn chỉ có rải rác vài người.
Có vô sổ nhà thơ, nhưng người thực sự được nổi tiếng thì không nhiều.
Thậm chí, cả đời cố gắng, viết cả vạn bài thơ, nhưng có thể cũng không có một bài nào nổi tiếng chứ đừng nói đến việc lưu truyền thiên cổ.
Trong lúc này, Diệp Đào yêu cầu Chu Tranh làm thơ, nhìn có vẻ rất đề cao Chu Tranh nhưng thật ra là muốn thổi phồng rồi giết!
Dù sao lời nói của Chu Tranh vừa rồi đã thay
đổi hình tượng của hắn trong lòng các đại thần.
Lúc này, chưa kế tận dụng đà để đấy mạnh lòng tin tưởng, ít nhất là phải ổn định.
“Diệp Đào cũng không phải kẻ tốt!”
Bàn tay Tiêu Quan siết chặt thành nắm đấm, vỗ lên hai chân đã liệt từ lâu của mình, sự oán hận trong mắt ông không hề che giấu.
Ông làm sao có thể không nhìn ra Diệp Đào cố ý làm vậy, chính là muốn làm cho Chu Tranh mất mặt ngay trước mọi người!
“Được!”
Đúng lúc Tiêu Quan chuẩn bị ám chỉ chu Tranh không nên bị lừa, tốt nhất nên từ chổi Diệp Đào, ai ngờ Chu Tranh lại ngẩng cao đầu, vẻ mặt tự tin!
Vẻn vẻn chỉ một từ nhưng lại tràn đầy tinh thần, rất có dáng vẻ của một thiếu niên đắc chí không sợ hãi.
Nhưng, dũng khí này thực sự khiến người ta bội phục.
Ba vị Hoàng tử và Diệp Đào liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy sự ngạc nhiên tột cùng trong mắt đối phưong, hiến nhiên bọn họ đều không ngờ Chu Tranh lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Nhưng sau đó bọn họ lại mỉm cười.
“Đúng là cởi truồng đuổi giặc – Lớn gan còn không biết xấu hố.”
Theo quan điếm của Liễu Phụ, chu Tranh chỉ đang tự làm nhục mình mà thôi.
“Tứ đệ, muốn thể hiện cũng không thể như thế đâu.”
“Tùy tiện đồng ý làm thơ, ngươi không chỉ tự mình làm mất mặt mình, mà còn ảnh hưởng đến bộ mặt của Hoàng thất đây.”
Đại Hoàng tử và Tam Hoàng tử mỉa mai nhìn Chu Tranh.
Trong lời nói đậm ý vị khích tướng.
Tuy nhiên, trong lời nói cũng xen lần một ít đe dọa.
“Làm thơ không khó, nhưng để làm ra một bài thơ vang danh thiên hạ như {(Vịnh Tuyết)) của Hoàng huynh thì tất nhiên không dễ.”
“Một phiến hai phiến ba bốn phiến, bốn phiến năm phiến sáu bảy phiến.”
“Bảy phiến tám phiến chín mươi phiến, ngàn phiến vạn phiến vô số phiến!”
Chậc chậc chậc!
Nói đến đây, chu Tranh ngâm lại tác phấm đắc ý của Chu Phàm.
Sau khi đám người nghe xong, mặc dù đều
đang nén cười nhưng khuôn mặt run rấy lại đỏ
bừng vì nhịn cười kia cũng không thế giấu.
Sắc mặt Chu Phàm âm trầm đến mức có thể vắt ra nước!
“Hôm nay, bốn cung đương nhiên không thế làm ra những bài thơ siêu việt như Hoàng huynh, nhưng thuận miệng làm hai bài thơ cũng không có vấn đề gì.”
Chu Tranh hoàn toàn không quan tâm đến cái gì gọi là phép khích tướng này, hắn nhìn đám người Chu Phàm, Diệp Đào với vẻ mặt khiêu khích.
“Rất tốt, vi huynh rất mong chờ kiệt tác của đệ!”
Chu Phàm gượng cười, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Chu Tranh, gằn từng chữ một.
“Lễ Bộ của ta sẽ chép lại cho Thái tử điện hạ, để truyền tụng thiên hạ!”
Nhưng Chu Phàm cũng không phải là nhân vật đơn giản, dưới ánh mắt ra hiệu của gã, Lễ Bộ Thượng Thư vội vàng đứng dậy, chắp tay cúi đầu hành lễ với Chu Tranh, vẻ mặt rất cung kính.
“Đúng là một con chó săn tận chức tận trách.”
Chu Tranh khinh thường liếc nhìn Lễ Bộ
Thượng Thư, có vẻ tên này muốn lợi dụng cơ hội này để phát huy.
“Tuy nhiên, vọng tưởng nhìn thấy trò cười của bổn cung, e rằng các ngươi phải thất vọng rồi.”
Chu Tranh bước đi.
“Lão tử không có quá nhiều khả năng, nhưng cũng đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, học thuộc 300 bài thơ Đường.”
“Năm đó Lý Bạch thuận miệng ngâm ra lại là một thời Thịnh Đường, Đỗ Phủ nhíu mày lại bù đắp nửa thời loạn thê?’
“Làm thơ?”
“Đừng nói đến chỉ là Diệp Đào, dù cho văn nhân trong suốt mấy trăm năm lịch sử của vương triều Đại Chu cộng lại cũng không thể so sánh với ký ức trong đầu ta!”
“Cho nên, trong mắt bổn cung, các ngươi đều là cặn bã!”
Nghĩ đến đây, độ cong khóe miệng của Chu Tranh càng ngày càng rõ ràng.
Chỉ là trong mắt Liễu Phụ và rất nhiều đại thần, dáng vẻ này của Chu Tranh lại càng giống như kẻ ngốc.
“Thái tử điện hạ, xin mời!”
Thấy Chu Tranh vẫn luôn không có động tĩnh gì, Lễ Bộ Thượng Thư sững sờ một lát sau đó trong lòng ông ta đắc ý, vội vàng thúc giục.
“Đại Hoàng huynh đã làm ra một bài ((Vịnh Tuyết)) kinh điển.”
‘Vậy bốn cung sẽ làm một bài tho tên ((Vịnh Trúc))
Chu Tranh biết muốn giả vờ thì diễn phải sâu, nhưng kín đáo cũng không thể giả vờ quá lâu.
Khi mọi người nghe thấy đối tượng trong bài tho của Chu Tranh là Trúc, ánh mắt cũng hơi gọn sóng.
Mai Lan Trúc Cúc được coi là Tứ quân tử của vương triều Đại Chu.
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu văn nhân đã viết thơ dựa trên tứ quân tử, nhưng được lưu danh thiên cố thì ít càng thêm ít.
Bây giờ, chu Tranh muốn sáng tác ra Vịnh Trúc, ở trong mắt đám người, đây thực sự không phải là một bước đi khôn ngoan.
Ngay cả Tiêu Mục vốn ôm hy vọng cực lớn cũng cau mày.
Ngược lại chỉ có Chu Phàm đang chờ đợi, dáng vẻ giống như trong lòng đã rõ ràng hết thảy.
Dù sao, thơ Vịnh trúc không khó, ghép
những bài thơ về đê tài này của các cố nhân lại với nhau rồi may may vá vá ra một bài là được.
“Giảo định thanh sơn bất phóng tùng
Lập căn nguyên tại phá nham trung
Thiên ma vạn kích hoàn kiên kình
Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong*.”
(*) Tạm dịch:
Núi xanh định sẵn không ngơi nghỉ,
Rẻ nguồn cắm chặt tại đá nham;
Dù qua vạn kích vẫn kiên cường,
Mặc gió Đông thổi Bắc Nam Tây.
Một khúc ngâm này dừng lại.
Cả sảnh đường đều giật mình!
Đám người ban đầu còn nhìn Chu Tranh với ánh mắt chế giễu, thậm chí khinh thường, lúc này đều sửng sốt, vẻ mặt không thế tin!
Đặc biệt là Diệp Đào, ông chết lặng, chỉ biết nghẹn họng nhìn trăn trối!
Thân là một học sĩ của Hàn Lâm viện, ông tự nhận mình tài trí hơn người, học rộng tài cao!
Một kẻ lấy việc làm ra không ít bài thơ để kiêu ngạo!
Nhưng nếu so sánh với bài ((Vịnh Trúc))
này của Chu Tranh thì quả thực chẳng ra gì!
Không đáng nhắc tới!
Ngôn ngữ của toàn bộ bài thơ rất đơn giản, nhưng ngụ ý trong đó lại vô cùng sâu xa!
Nhìn như Vịnh Trúc nhưng ý ẩn dụ là con người!
Bài thơ này mặt ngoài là viết về Trúc nhưng thực ra lại là đang viết về người. Nó viết về một con người với tính cách chính trực, công chính nghiêm minh, kiên cường bất khuất, tuyệt không bao giờ cúi đầu trước bất kỳ thế lực xấu xa nào!
Hai mươi tám chữ, không một chữ vô nghĩa!
Nội liễm mà tràn đầy sức mạnh, khiến cho lòng người rung động, trái tim dâng trào!
Phải biết rằng những bài thơ có thể đi vào «Ba trám thủ» dều là kinh điển, nhưng những bài thơ có thế được đưa vào sách giáo khoa tiểu học, thậm chí đều là kinh điển trong số các tác phẩm kinh điển.
“Xuất sắc!”
“Đây quả thực là một kiệt tác đáng được lưu truyền thế gian!”
Giờ phút này, ngay cả Tiêu Mục cũng không nhịn được!
Bàn tay lập tức vỗ mạnh, cả người hưng
phấn đứng lên, giọng nói run rây, mặt đỏ bừng!
Đã qua biết bao nhiêu năm, vương triều Đại Chu không xuất hiện kiệt tác như vậy!
Ngay cả các vương triều quanh đây, e rằng cũng rất khó tìm thấy tài nghệ thơ ở trình độ này!
Hô hấp của mấy vị Hoàng tử cũng dồn dập.
Vẻ mặt bọn họ khó coi đến cực điếm, giống như phải nhai ruồi nhai giòi!
“Sao, sao có thể!?”
“Hắn sao có thế làm ra một tác phấm xuất sắc đến vậy?”
Cho dù đám người Chu Kiều có chán ghét Chu Tranh đến thế nào đi chăng nữa, lúc này đều không thế không thừa nhận, bài thơ này đáng được truyền tụng thiên cố!
Hàm răng nghiến chặt, nắm đấm siết mạnh đến nỗi kêu răng rắc!
Ngày từ đầu bọn hắn đã làm tốt chuẩn bị Chu Tranh sẽ làm ra một bài thơ không tệ, sau đó sẽ quy tội cho chu Tranh vì đã sao chép những tâm huyết của Mục Vân từ trước!
Nhưng ngay khi « Vịnh Trúc » xuất hiện, nó đã hủy hết toàn bộ suy nghĩ này của họ!
Chưa nói đến Mục Vân, ngay cả Diệp Đào, thậm chí là toàn bộ văn nhân đương thời, chỉ e
cũng không thế làm ra một tác phấm kinh điến
như vậy!
Lúc này, mọi người xung quanh cũng chuyển từ im lặng sang ồn ào náo động.
Vô số tiếng cảm thán, tiếng khen hay vang lên không dứt bên tai.
Cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc của đám người, Chu Tranh lại vô cùng bình tĩnh!
“Chỉ vậy thôi? Ta còn chưa kịp xuất lực mà các nqươi đã chịu thua?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 22 Làm thơ, các ngươi đều là cặn bã"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Vạn Cổ Cuồng Đế bìa
Vạn Cổ Cuồng Đế
Tháng 1 26, 2024
Xuyên Không: Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp
Xuyên Không: Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp
Tháng 1 24, 2024
trọng sinh bước lên đỉnh nhân sinh
Trọng sinh bước lên đỉnh nhân sinh
Tháng 1 19, 2022
xuyên không thành ái thê
Xuyên không trở thành ái thê
Tháng 3 17, 2022
Tags:
#Phấn đấu, #Trùng sinh, #Xuyên không
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com