NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Trở thành vô địch thái tử - Chương 26 Cứng quá dễ gãy

  1. Home
  2. Xuyên không: Trở thành vô địch thái tử
  3. Chương 26 Cứng quá dễ gãy
Prev
Next

Chương 26: Cứng quá dễ gãy
“Sao vậy, người có thành kiến với nữ tử hoa lâu đó à?”
Trong sân, Tiêu Mục có chút thích thú nhìn Chu Tranh.
Rõ ràng, cuộc trò chuyện trước đó giữa Cung Đàn và Chu Tranh không hề ngoài ý muốn đã bị Tiêu Mục nghe được.
“Sao ta lại không biết ngoại công trọng tình trọng nghĩa như vậy, thậm chí đến nữ nhân bị trượt chân ngã cũng muốn ta đi cứu?”
Chu Tranh mím môi, hắn là nam nhân, yêu thích nữ nhân.
Nhưng cũng có điếm mấu chốt.
Xem như không quyền không thế nhưng vẫn là Thái tử, thân phận tôn quý hiển hách, hiện tại còn được xưng là “Thi tiên đương thời”, vang danh khắp nơi, nữ tử tầm thường sao có thể lọt vào mắt hắn!
“Mâỳ năm nay, lão tử ngoại trừ bên cạnh có quý nhân thì vẫn là thân xử nam thuần khiết!”
“Lần đầu lại chọn người trong hoa lâu, có phải tổn thất lớn rồi không?”
Nghĩ tới đây, vẻ mặt chu Tranh chán nản.
“Người trong hoa lâu cũng không quan
trọng, nhưng Cung Đàn cũng không tệ.”
Nhận thấy Chu Tranh thấy khó chịu trong lòng, Tiêu Mục cũng không ngưng nói về chủ đê này, vẫn tự nhiên nói tiếp.
“Ngoại công, thân thể người chỉ e không chịu nổi sự giày vò về chuyện kia đâu.”
Chu Tranh nhìn Tiêu Mục từ trên xuống dưới với ánh mắt trêu chọc.
Đối với lời nói không phân tôn ti này của Chu Tranh, Tiêu Mục không những không tức giận mà còn bật cười ha ha.
Không biết là do Chu Tranh làm thơ hay là do thời gian này bọn họ ở chung với nhau, nhưng hiện tại Tiêu Mục nhìn Chu Tranh thuận mắt hơn rất nhiều.
“Nếu có thể thu phục được người của Cung Đàn, ngoại công ta đây đương nhiên không có ý kiến gì.”
“Chỉ sợ tiểu tử ngươi không có bản lĩnh này.”
Tiêu Mục có vẻ khá hài lòng với Cung Đàn.
“Tuy nhiên, hai ngày tới lão phu sẽ đưa Tiêu Quan về vùng Bắc Quan, tình hình của ngươi ở Kinh Đô…”
Nói đến đây, vẻ mặt Tiêu Mục nghiêm nghị, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
Cây to đón gió, nếu Chu Tranh vẫn ngốc nghếch như trước thì sẽ bình an vô sự.
Nhưng hiện tại Chu Tranh dựa vào bốn bài thơ của mình đã quá nối bật.
Chưa nói đến thái độ của đương kim Thánh thượng đối với Chu Tranh, riêng những hoàng tử khác cũng không phải là những nhân vật đơn giản.
Nghe thâỳ Tiêu Mục muốn rời đi, ánh mắt Chu Tranh có chút mờ mịt.
Hắn biết phủ Thái tử trong khoảng thời gian này rất náo nhiệt, không chỉ vì bốn tác phẩm lưu danh thiên cổ, mà hơn thế nữa là vì mối quan hệ với Trấn Bắc Vương.
“Ta còn có lão sư!”
Lúc này chu Tranh tuy không nói nhiều, nhưng vẫn có chút bướng bỉnh.
Hắn không thể không nhận ra tình hình hiện tại, dường như hắn đã đứng trên đầu ngọn sóng, nhưng thực tế là nguy hiểm rình rập khắp nơi.
“Mục Vân!?”
“Mục Vân quả thực rất tốt, nhưng tiếc là hắn có thế giúp ngươi được bao lâu?”
“Lễ nhược quán, hắn không đến, chẳng lẽ ngươi còn chưa nhìn ra điếm mấu chốt trong đó sao?”
Ngồi trên ghế đá, Tiêu Mục tùy tiện di chuyến quân cờ trên bàn, mỉm cười.
Chu Tranh cúi đầu, nắm tay trong tay áo bất giác hoi siết chặt.
“Thế nhân đều nói ngưoi bụng dạ khó lường, giấu diếm người trong thiên hạ.”
“Bây giờ ngươi càng tài hoa hơn người, có thế xưng là thi tiên đương thời!”
“Nhưng vậy thì sao.”
“Trước quyền lực tuyệt đối, tất cả những điều này đều vô dụng.”
Tiêu Mục nhẹ nhàng thở dài, nói một cách chân thành.
“Vậy thì sao?”
“Cái mạng này của ta, cả ông trời cũng không lấy đi chứ nói gì đến người!”
Hít một hơi thật sâu, đồng tử của Chu Tranh tiếp tục co rút lại, hắn trầm giọng nói từng chữ một!
Mục Vân không xuất hiện, không phải vì Mục Vân không muốn đến hoặc không dám đến, mà đơn giản là vì Mục Vân không thể đến!
Còn ai có thể có thủ đoạn và năng lực như vậy để giam cầm hoàn toàn Mục Vân ở Đế Đô, ngoại trừ đương kim Thiên tử thì còn ai đây?
“Cái mạng này của ngươi có giữ được hay không, lão phu không biết.”
“Nhưng mạng sống của Mục Vân thì khó nói.”
Nhìn thấy Chu Tranh kiêu ngạo như thế, Tiêu Mục chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút phức tạp.
Ông đã sớm cảm nhận được sự kiêu hãnh và sự kiên cường thực sự trên người Chu Tranh, tính cách như vậy thực sự phù hợp với huyết mạch của gia tộc Tiêu Thị, thậm chí không kém cạnh so với Tiêu Tinh.
Nhưng cứng quá dễ gãy!
Bây giờ chu Tranh quá yếu, nếu không phải đương kim Thánh thượng quan tâm lưu danh trong lịch sử, thì trong thời kỳ này sẽ không có chỗ cho sự kiêu ngạo của Chu Tranh.
“Lão sư gặp nguy hiểm?”
“Sao có thế như vậyỊ?”
Chu Tranh có thể không quan tâm đến sự chế nhạo của bá quan văn võ cả triều, cũng có thế không quan tâm tất cả các hoàng tử hoàng huynh đang đế mắt đến hắn, cũng có thế không quan tâm đến thái độ của đương kim Thánh thượng.
Nhưng Chu Tranh lại không thể không quan
tâm đến Mục Vân!
Chỉ là khi Chu Tranh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Mục, sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt!
Không sai, ở Đế Đô, không có gì là không thể!
Chu Thiên thậm chí còn không quan tâm đến Chu Tranh, vậy thì làm sao có thể quan tâm đến một Mục Vân được?
“Không có Mục Vân, ngươi nghĩ mình có thể tránh được bao nhiêu lần ám sát?”
Tiêu Mục lắc đầu, mặc dù Chu Tranh đã đoán trước được sẽ có một đêm mưa to, đêm giết chóc, vậy thì sao?
Một bàn tay không vỗ nên tiếng!
Nếu không có binh phủ của Mục Vân, kết quả cuối cùng sẽ là phủ Thái tử bị nhuộm máu, Chu Tranh bỏ mình!
Còn đâu nữa tác phấm xuất sắc lưu danh thiên cố sau lễ nhược quán?!
“Tuy nhiên, chỉ cần gần đây ngươi không chủ động liên lạc với Mục Vân, ta nghĩ bệ hạ vẫn sẽ nhớ một chút tình cũ.”
Nghe Tiêu Mục nói vậy, Chu Tranh mới thả lỏng một chút.
Nếu Mục Vân thực sự chết vì chu Tranh, cả đời Chu Tranh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
“Ta biết rồi.”
Chu Tranh cười chua xót, hắn khẽ ngẩng đầu lên nhưng lại không đổi được ánh mắt của Tiêu Mục, càng thất vọng hon.
Hân là người thông minh, vì sao không hiểu được ý của Tiêu Mục?
Tiêu Mục đang ám chỉ chu Tranh sau này đừng dựa dẫm vào Tiêu Thị!
“Ngày kia bọn ta sẽ rời đi, đến lúc đó ngươi không cần phải tiễn.”
Tiêu Mục mở miệng, nhưng cuối cùng chỉ nói câu này.
Ông không chỉ là ngoại công của Chu Tranh mà còn là tộc trưởng của Tiêu thị, mỗi hành động của ông đều cần vì lợi ích của toàn bộ gia tộc Tiêu thị.
Mục Vân chính là vết xe đổ.
Tất nhiên, Mục Vân có thế thua, nhưng Tiêu Mục không thế thua, gia tộc Tiêu thị đằng sau ông càng không thể thua!
Lên!
Ông có chút áy náy nhìn Chu Tranh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm ông, Tiêu Mục biết,
ngày hôm nay, có lẽ sẽ đế Chu Tranh hoàn toàn tuyệt vọng với Tiêu thị.
“Năm đó lúc mẫu thân ta sắp đi, tiếc nuối lớn nhất là chưa dập đầu với người.”
“Chu Tranh ta cũng không biết ngày sau còn có cơ hội gặp lại người hay không.”
“Hôm nay, có minh nguyệt làm chứng, Chu Tranh ta dập đầu trước người.”
Chu Tranh tỉnh táo lạ thường, quỳ gối xuống, hung hăng dập đầu ba cái về phía Tiêu Mục.
Cộc cộc cộc!
Mỗi một cái dập đầu đều giống như một lưỡi lê đâm vào trái tim Tiêu Mục.
Thân thế ông có chút đau xót, không kiềm chế được run rây nhẹ.
Tuy nhiên, Tiêu Mục vẫn ngồi thẳng trên ghế đá, chấp nhận sự khấu đầu của Chu Tranh một cách nghiêm túc.
“Từ nay trở đi, Chu Tranh ta là nhi tử của Tiêu Tinh, Thái tử của Đại chu.”
Hắn chậm rãi đứng dậy, giọng nói của Chu Tranh trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
Lời nói của hắn khiến Tiêu Mục sửng sốt, bởi vì thân phận của Chu Tranh đã không còn là huyết mạch của Tiêu thị!
Yên lặng!
Xung quanh yên lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi!
Không biết tại sao lại xuất hiện một nỗi đau đến xé lòng.
Không biết vì lý do gì, một cơn đau thấu tim từ từ lan ra từ đáy lòng Tiêu Mục, ngay cả đôi mắt Tiêu Mục cũng tràn ngập vài giọt lệ trong suốt.
Đây rõ ràng là kết quả mà Tiêu Mục đã hy vọng từ trước, nhưng khi nghe xong, trong lòng ông vẫn không khỏi cảm thấy buồn bã.
Chu Tranh không nói thêm gì nữa mà đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Về chuyện ở hoa lâu mà Cung Đàn nói, ngươi đến đó đi, chưa chắc đã là chuyện xấu.”
“Được…”
Chu Tranh chậm rãi gật đầu.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 26 Cứng quá dễ gãy"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Vương gia vô dụng lột xác
Xuyên không: Vương gia vô dụng lột xác
Tháng 3 22, 2024
Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi – Tiêu Thất Gia (full)
Tháng 4 17, 2024
Ta Ở Lãnh Cung Trồng Trọt
Ta Ở Lãnh Cung Trồng Trọt
Tháng 6 8, 2022
Tiên Vương Tái Xuất
Tiên Vương Tái Xuất
Tháng 1 11, 2023
Tags:
#Phấn đấu, #Trùng sinh, #Xuyên không
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com