Xuyên không: Trở thành vô địch thái tử - Chương 29 Mười vạn lượng bạc là qua ải
Chương 29: Mười vạn lượng bạc là qua ải
Lam tiên tử không dừng ở lầu hai lâu lắm mà đã rời đi.
Tuy nhiên, vòng eo nhỏ nhắn của nàng ta uốn éo như rắn nước lại toát ra một hương vị khá quyến rũ, khiến cho ngọn lửa ở bụng dưới của Chu Tranh lại bùng cháy.
“Thiếu gia, còn một khắc đồng hồ nữa, hoa khôi của Yến Xuân Lâu sẽ xuất hiện.”
Phúc Bá ho nhẹ một tiếng, để cho Chu Tranh thu hồi ánh mắt từ bóng lưng của Lam tiên tử lại.
“Xem ra Thất Đại tiên tử của Yến Xuân Lâu không hề đơn giản.”
Chu Tranh hít một hơi thật sâu để kiềm chế sự dao động trong lòng, giọng điệu của hắn cũng khôi phục sự bình tĩnh ban đầu.
Thất Đại tiên tử, thoạt nhìn thì có vẻ trói gà không chặt nhưng lại có một loại khả năng đặc biệt, dường như có thế phát huy mị lực của mình trong mắt nam nhân đến mức tối đa.
Nữ nhân như vậy, chỉ sơ sẩy một chút cũng đủ khiến những nam nhân cao cao tại thượng phải ngã xuống. Vì vậy, Chu Tranh tất nhiên không ngốc đến mức dính líu với loại nữ nhân này, càng không muốn tạo ra mối liên kết quá lớn với bọn
họ.
Chu Tranh quét mắt nhìn xung quanh, so với sự ồn ào ở lầu một thì lầu hai chắc chắn yên tĩnh hon nhiều.
Mọi người ở đây gần như đều đeo mặt nạ như Chu Tranh, không thể nào xác định rõ được diện mạo thật sự của họ.
Bọn họ ngồi ở các vị trí khác nhau, không kết nối với nhau, thỉnh thoảng lại thì thầm trò chuyện với tuỳtùng bên cạnh, sau đó lại hướng ánh mắt về phía trung tâm sân khấu phía dưới, lặng lẽ chờ đợi.
Nhưng khí chất toát ra từ từng cử chỉ của bọn họ cũng đủ để chứng minh thân phận không tầm thường của bọn họ!
“Thiếu gia, mọi người xung quanh đều đang lén lút nhìn trộm chúng ta.”
Phúc Bá nhíu mày, nhẹ giọng thì thầm bên tai Chu Tranh.
“Không sao.”
Chu Tranh bình tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng.
Bàn về tài năng thì bốn tác phấm thơ xuất sắc của hắn đã vang danh khắp thiên hạ!
Bàn về thân phận thì ai có thể do sánh được với đương kim Thái tử?
Bàn về ngoại hình, Chu Tranh được xem là anh tuấn, uy vũ.
Tóm lại, hắn là một nam nhân vừa giàu có vừa lãng tử!
Nhưng điều Chu Tranh quan tâm thực sự chính là sự tồn tại ở lầu ba.
Nhưng hân cũng không vội.
Keng!
Một tiếng chuông trong trẻo vang lên từ phía trung tâm của Yến Xuân Lâu.
Sau đó, lầu một vổn đang ồn ào đột ngột yên lặng, ngay cả những người đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên lầu hai cũng vô thức mở mắt ra.
Ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng mang theo sự nồng cháy hướng về sân khấu rực rỡ phía dưới.
ở dưới đó, một phu nhân có thân hình đẫy đà, dung mạo đoan trang, khí chất xuất trần đang bước lên sân khấu dưới sự chú ý của tất cả mọi người.
“Chư vị, chắc hẳn đã chờ đợi rất nóng lòng rồi.”
“Đã như vậy, ta sẽ không nói dong dài nữa.”
Phu nhân này mặc gấm vóc lụa là, nhưng đôi mắt lại tỏa sáng, âm thầm liếc nhìn một vòng từ
lầu một đến lầu hai mà không ai để ý.
Giọng nói của bà ta rất lớn, vang khắp khuôn viên Yến Xuân Lâu, đọc rõ ràng từng từ một để cho mọi người đêu nghe rõ.
Quan trọng nhất là giọng điệu và thần thái của bà ta được dùng rất đúng chỗ, khiến người nghe bất luận là quan to hiển hách hay tuỳ tùng như Phúc Bá cũng cảm thấy thoải mái.
Bà ta luôn mỉm cười, không có bất kỳ lời nói nào dư thừa.
Rõ ràng phu nhân này hiểu rõ các nam nhân đến Yến Xuân Lâu hôm nay mong muốn cái gì.
Đoạn mở đầu ngắn gọn đã khiến cả sảnh đều khen hay, thậm chí Chu Tranh cũng khẽ gật đầu.
“Ngày hội hoa khôi hàng năm tại Yến Xuân Lâu, chưa bao giờ làm mọi người thất vọng.”
“Năm nay, tất nhiên cũng sẽ vậy!”
Phu nhân này nở một nụ cười, tràn đầy tự tin.
Khi nghe hai chữ “hoa khôi”, hai mắt của mọi khách mời ở lầu một đều đỏ rực, cảm xúc lại dâng cao. Thậm chí những vị khách quý đeo mặt nạ ở lầu hai cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Ngày hội hoa khôi tại Yến Xuân Lâu kéo dài đến bây giờ đã được 20 năm rồi.
Trước khi bắt đầu ngày hội, Yến Xuân Lâu đã giữ bí mật cực kỳ tốt, người ngoài chắc chắn sẽ không ai biết được rốt cuộc người nào là hoa khôi.
Như vậy, một mặt là tăng thêm sự bí ấn của hoa khôi, tạo thêm sự hứng thú cho mọi người.
Mặt khác là để bảo vệ hoa khôi tốt hon.
Dù sao thì điều quan trọng nhất đối với một hoa khôi là phải có thân hoàn bích*!
(*) Thân thể còn trinh tiết, trong trâng.
Chỉ có như vậy, giá trị của hoa khôi mới được thể hiện tối đa. Chỉ có thân hoàn bích, mới xứng đáng với những quý nhân có thân phận hiến hách, mới gọi là ngày hoa khôi khai bao!
Tất nhiên, chưa từng có người nào nghi ngờ về mắt thấm mỹ của Yến Xuân Lâu.
Tất cả các hoa khôi qua các năm rồi đêu không phải là người bình thường, cả về ngũ quan lẫn thần thái đều là nhất đẳng, thậm chí cả Đế Vưong trong cung cũng khó giữ được bình tĩnh khi đối mặt với một hoa khôi như vậy.
Nghe nói đã từng có ba vị hoa khôi bước chân vào hoàng cung, trở thành quý phi, hưởng vinh quang vô hạn.
Do đó, có thể giành được hoa khôi của Yến Xuân Lâu, không chỉ là có cơ hội thưởng thức
tuyệt sắc mỹ nữ mà còn tượng trưng cho thân phận và địa vị của người đó!
“Theo quy định, bước đầu tiên trong cuộc tranh đoạt hoa khôi là kiểm tra tài sản!”
Phu nhân mỉm cười, nhưng những khách mời xung quanh lại có chút náo loạn.
Phương thức tranh đoạt hoa khôi mỗi năm đều khác nhau, mọi người đã quen thuộc.
Nhưng việc kiểm tra tài sản là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy!
Dù sao những người có thể vào được đây thì ít người được gọi là nghèo!
“Chư vị, trên người ai có bạc hoặc có vật phấm giá trị tương đương cao hơn mười vạn lượng bạc mới có thể tiến sang bước thứ hai.”
Phu nhân cũng không để ý đến phản ứng của mọi người, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười tiêu chuấn.
Mười vạn lượng bạc!
Con số này đến Chu Tranh cũng không nhịn được giật giật khóe miệng.
Những quý nhân giàu có phía dưới nghe thấy con số này thì vẻ mặt đều trầm xuống!
Mười vạn lượng bạc là giá trên trời đấy!
“Nữ nhân này làm bằng vàng à?”
“Hay là nói, sau khi ngủ với nữ nhân như thế, có thế như tiên – cưỡi mây đạp gió?”
Đôi mắt Chu Tranh trừng lớn, vẻ mặt đầy sự khó tin.
“Mười vạn lượng bạc cho một hoa khôi của Yến Xuân Lâu, không phải là một con số bình thường.”
“Nghe nói để bồi dưỡng một hoa khôi, Yến Xuân Lâu phải mất đến mười năm.”
“Hơn nữa, mỗi một lần Yến Xuân Lâu đều phải lựa chọn từ hàng ngàn thiếu nữ xinh đẹp, sau đó đào tạo đặc biệt cho hàng trăm người trong số đó, cuối cùng chỉ có một người bộc lộ được hết tất cả tài năng.”
“Thiếu gia, bây giờ người còn thấy đắt không?”
Phúc Bá nhẹ nhàng giải thích, thậm chí còn mang dáng vẻ đắc ý cười trên nỗi đau của người khác.
Ông cũng không hiếu rõ về tình trạng tài chính của phủ Thái tử.
Mặc dù trong lễ nhược quán có nhận được một sổ quà mừng, nhưng so với mười vạn lượng bạc thì còn cách rất xa.
“Mười vạn lượng bạc, ta đương nhiên không có.”
Chu Tranh lắc đầu.
Nhưng không đợi Phúc Bá mừng ra mặt thì Chu Tranh lại nói một câu khiến Phúc Bá bất ngờ.
“Nhưng có người đã chuẩn bị sẵn cho bổn công tử rồi.”
Nói đến đây, sâu trong ánh mắt Chu Tranh nhiều thêm chút hàm ý.
“Cung Đàn ơi Cung Đàn, một lần có thể bỏ ra mười vạn lượng bạc cho bổn công tử, rốt cuộc ngươi có thân phận gì!”
Chu Tranh tự lấm bẩm trong lòng, sự tò mò của Chu Tranh về Cung Đàn lại tăng lên vài phần.
Là phó chỉ huy sứ của Hoàng Thành Ti, cho dù được Hoàng thượng sủng ái cộng thêm quyền cao chức trọng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bỏ ra được mười vạn lượng bạc cho Chu Tranh thì không hợp lẽ thường cho lắm!
“Xem ra, không chiếm được ngươi thì không được.”
Một nữ nhân xinh đẹp, giỏi võ, lại còn giấu giếm một kho vàng, Chu Tranh sao mà không yêu được.
“Dựa vào số tiền trên người ngươi, dù ngươi không phải xử nữ thì bổn công tử cũng không ngại.”