Tuyệt Thế Thiên Tài Trở Về Đô Thị - Chương 13 Nhìn hiện thực để biết chi tiết
Chương 13: Nhìn hiện thực để biết chi tiết
Trong phòng nhiều đồ đạc đến nỗi Chung Tĩnh Di phải dời mấy hộp sữa mới có thế đi vào phòng ngủ.
Nhưng lúc tiến vào phòng, cô choáng váng.
Quần áo của cô cùng Linh Linh đều được gấp chỉnh tề trên giường, đều là những đồ theo mùa cần thiết.
Lần trước đi vội vàng, có rất nhiều đồ này nọ chưa kịp mang đi, lần này trở về, Chung Tĩnh Di muốn mang đi một lần hết luôn.
Nhưng cô không nghĩtới, Giang Chí Thành lại thu dọn chỉnh tề sẵn trước cho mình.
Bên dưới đống quần áo hé ra một mảnh giấy, Chung Tĩnh Di cầm lên xem, trên mảnh giấy viết: “Biết em có dịp trở về, đồ đạc anh giúp em sắp xếp một chút, tất cả đều là đ’ô của em với Linh Linh thích. Có những quần áo cũ rồi, anh đã giúp em dọn dẹp, sau sẽ mua đồ mới cho em. Tuy rằng anh không biết hai người đang ở đâu nhưng cũng có thêm Gia Hỉ ở đó giúp hai người, anh cũng không cần phải lo lắng. Chỉ cần duy nhất chú ý là dạ dày của em không được tốt. ở mặt sau của tờ giấy này có ghi phương thuốc của một thầy thuốc Đông y mà anh đã tìm, hiệu quả tốt lắm, em có thể thử xem. Ngoài ra, tiền học phí trường mẫu giáo của Linh Linh anh đã trả rồi. Những chuyện trong quá khứ, anh cũng không nhiều lời, chỉ mong có thế lại có thêm một cơ hội, tiếp tục duyên cũ.”
Chữ viết kia chưa đẹp tới mức như là bậc thầy viết, nhưng nhìn lại rất có ấn tượng. Như thiết họa ngân câu, rồng bay phượng múa.
Cái gọi là “nhìn chữ mà biết người”, nhìn những nét chữ như vậy, chủ nhân của chúng chắc chắn là một người có lòng dạ và khát vọng rộng lớn.
Đây là, hẳn là Giang chí Thành lưu lại, anh ta là người như vậy sao?
Chung Tĩnh Di không biết là, giữa những hàng chữ kia đều chứa từng nét khói lửa, lại làm cho cô cảm thấy như được trở về thời điếm yêu đương nồng nhiệt.
Khi đó Giang chí Thành không giống như bây giờ, hắn rất thông minh, còn được coi như là học bá của trường.
Sau khi bước ra ngoài xã hội mới hiểu được, người càng thông minh, càng dễ bị nhắm vào.
Tuổi trẻ tràn đầy nghị lực của Giang Chí Thành, trong quá trình đi xin việc đều bị từ chối, hắn cũng không giỏi giải tỏa áp lực căng thẳng, cuối cùng hắn từ bỏ bản thân, trầm mê lao vào rượu chè và cờ bạc không kiểm soát.
Chung Tĩnh Di lật qua mặt trái của mảnh giấy, vẫn là nét chữ mạnh mẽ, trên mặt viết rất nhiều tên thuốc và lượng dùng cùng với cách chưng thuốc.
Phần phương thuốc này là Giang Chí Thành ở tương lai trong lúc vô ý có đụng phải một vị thầy trung y rất lợi hại. Khố cực cầu xin một hồi lâu, mới lấy được phương thuốc trong tay.
Giang Chí Thành đưa phương thuốc tới trước mộ Chung Tĩnh Di đốt, sau đó khóc thật lâu.
Khi đó hắn đã có gia tài bạc triệu, có thế mua bất cứ thứ gì mình muốn nhưng người thật sự nên hưởng thụ tất cả những thứ này đã không còn nữa.
Đôi mắt Chung Tĩnh Di chuyển từ tờ giấy sang quần áo trên giường. Những bộ quần áo này, chính xác là những kiểu cô và Linh Linh thích. Những bộ quần áo trước đây không mặc, không cam lòng bỏ đi giờ đã không thấy nữa.
Trong lòng Chung Tĩnh Di nặng trịch, cô không biết chính mình hiện tại nên dùng cảm xúc gì đế đối mặt với những điều này.
Lại nói trước đây, cô tưởng cái nhà này sẽ như một đống rác nhưng sau khi trở về nhìn từng khung cảnh nhà cửa đều vượt quá sự mong đợi của cô.
Trong phòng khách mặc dù rất nhiều đồ đạc nhưng đều được sắp xếp ngăn nắp, không có chỗ để chất nguyên liệu, cũng không nhìn rõ bụi bặm, hiến nhiên đã được lau chùi sạch sẽ.
Trong phòng thơm mùi hoa quả, thỉnh thoảng lan đến chóp mũi, làm cho tâm tình đều trở nên vui vẻ.
Chung Tĩnh Di cảm thấy có chút mông lung, người chồng trước đây của cô là người khiến kẻ khác thất vọng.
Chỉ vài ngày không gặp, hắn nhưtrở thành một con người khác.
Không phải cô chưa từng nghĩ tới, chuyện này có khi là Giang Chí Thành tìm người diễn trò, hỗ trợ làm bộ.
Nhưng mà hắn làm bộ thì có ý nghĩa gì đâu?
Thật sự không nghĩ ra ai có thế cho hắn vay mười lăm vạn tệ.
Một lúc sau, Chung Tĩnh Di ôm một đổng quần áo rời khỏi phòng ngủ, lúc đi tới cửa cô mới phát hiện, sau cửa lộ ra một cái túi.
Trong túi ấy đang đựng quả thanh long, bên ngoài túi to cũng được dán một tờ giấy, trên mặt viết: “Đế lại cho em cùng với Linh Linh dùng, hương vị không tệ.”
Thanh long thật ra cũng không phải loại hoa quả đắt đỏ nhưng chiếc túi lại làm sáng tỏ mọi thứ.
Giang Chí Thành biết chung Tĩnh Di vào nhà sẽ không để ý đồ vật xung quanh, cho nên hắn cố ý đặt chiếc túi ở sau cửa, như vậy lúc Chung Tĩnh Di dời đi, liếc mắt một cái đã thấy.
Khi nào thì hắn trở nên cấn thận như vậy?
Đứng ở phía sau cửa, nhìn túi to đựng thanh long một hồi lâu, cuối cùng Chung Tĩnh Di cũng từ bỏ do dự rồi mang đồ đi.
Bởi vì cô cảm thấy được bản thân không nên tin tưởng Giang Chí Thành, dù sao có tận mắt nhìn thấy hắn thay đổi, càng cũng không thế biết được rằng là thay đổi thật hay giả. Bây giờ lấy đồ của hắn, cô cảm thấy sượng mặt, thật sự dọa người.
Đóng cửa, chạy lấy người, đặt đồ trên xe chạy bằng điện, Chung Tĩnh Di chậm rãi lái xe rời khỏi nơi này.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, vài phút sau, cô đứng ở cửa trường mẫu giáo.
ở trường mẫu giáo, có thể thấy bọn trẻ được thầy cô giáo hướng dẫn chơi trò chơi.
Bọn nhỏ cười đùa vui vẻ. ở đây có nhiều trẻ con và đồ chơi, đích thực là thiên đường của trẻ nhỏ.
Linh Linh từ nhỏ đến lớn đều ở nhà một mình, cô bé thật sự rất cô đơn, cho nên mới hy vọng đế được đi đến trường.
Nhìn thấy mấy đứa nhỏ, trong lòng Chung Tĩnh Di có chút áy náy.
Có thế chồng mình không làm được chuyện gì tốt nhưng bản thán mình thì sao?
Luôn nói rằng là mình hy sinh cho gia dinh này rất nhiều nhưng lại không đủ tiền cho con đi học, làm một người mẹ, cô cảm thấy mình bất tài.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên từ trường mẫu giáo bước ra, bà ấy vẫy tay với Chung Tĩnh Di, sau đó đi tới, cười hỏi: “Cô là mẹ của Linh Linh à? Mấy ngày trước chúng ta gặp nhau, cô đến đón con bé tan học à.”
Đây là hiệu trưởng của trường mẫu giáo, người rất tốt bụng, Chung Tĩnh Di vội vàng gật đầu nói: “Xin chào.”
“Bạn nhỏ Linh Linh đâu? Tại sao em ấy không đến trường?” Hiệu trưởng hỏi.
“Gần đáy tôi hơi bận…” chung Tĩnh Di có chút xấu hổ, cô thực sự xấu hổ khi nói rằng mình không có tiền đóng học phí cho con.
Cô hiệu trưởng hừ một tiếng nói: “Việc cô bận cũng là điều dễ hiểu nhưng học phí của con bé đã được đóng nên nếu không đến trường sẽ có chút bất lợi, huống chi đưa con tới trường mẫu giáo, cô cũng có thể thoải mái một chút đúng không. Cơ sở vật chất trường mẫu giáo của chúng tôi rất tốt, ăn uống cũng rất tốt. Cô không cần phải lo lắng về việc con mình phải chịu khổ ở đáy. Hơn nữa tôi thấy Linh Linh rất thích đến trường, ngày đó con bé…”
Trong khi hiệu trưởng vừa nói về việc tốt khi cho con đi trường mẫu giáo thì Chung Tĩnh Di lại ngấn người.
Nhiều lời như vậy, cô chỉ nghe có một câu, học phí đều nộp rồi.
Hóa ra Giang Chí Thành không hề nói dối, hắn thực sự đã trả học phí…
Từ việc cãi vã, đóng sầm cửa cho con đi học, đến việc chủ động đóng học phí chỉ mất có một tuần.
Những thay đối lớn xảy ra trong khoảng thời gian ngắn như vậy khiến cho Chung Tĩnh Di càng thêm bối rối, tâm có chút hoảng hốt.
Ngay cả hiệu trưởng cũng nhận thấy điều gì đó kỳ lạ ở cô, hỏi: “Cô ốn chứ? Sắc mặt cô thoạt nhìn không tốt lắm, cô cảm thấy thân thể không thoải mái hả?”
“Không, không sao…” Chung Tĩnh Di tỉnh táo lại, do dự một chút rồi hỏi: “Học phí một học kỳ là bao nhiêu?”