Tuyệt Thế Thiên Tài Trở Về Đô Thị - Chương 14 Thư của luật sư
Chương 14: Thư của luật sư
“Học phí là sáu ngàn tám trăm tệ, hơn nữa còn có đồng phục, tiền ăn phụ, cơm trưa,., tổng cộng là tám ngàn hai trăm tệ. Học phí của chúng tôi không đắt so với các trường mẫu giáo khác coi như là rẻ nhất đi”. Hiệu trưởng nói.
Chung Tĩnh Di nghe xong hô hấp có chút dinh trệ, có lẽ đối với một gia đình bình thường mà nói, học phí trường mẫu giáo là tám ngàn thì không phải là quá nhiều. Nhưng đối với cô mà nói như vậy cũng rất là đắt rồi.
Ban đầu thầm nghĩ chỉ muốn cho Linh Linh đi học ở trường mẫu giáo, ba bốn ngàn một học kỳ là rất nhiều tiền, ai ngờ Giang Chí Thành lại tìm cho cô một nơi đắt như vậy!
Do dự, Chung Tĩnh Di ngượng ngùng hỏi: “Nếu không đến trường, thì có thế được hoàn lại học phí không?”
Hơn tám ngàn mỗi học kỳ là quá nhiều, mẫu giáo ít nhất kéo dài ba năm, sau ba năm sẽ tổn hàng chục ngàn.
Mặc dù Giang chí Thành đã đưa tiền nhưng Chung Tĩnh Di vẫn không muốn.
Hiệu trưởng bất ngờ, sau đó lộ ra vẻ mặt có lỗi nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi đều là công ty, một khi các em đã nhập học và đóng học phí thì không thể hoàn trả được. Đương nhiên, nếu bởi vì học kỳ này có lý do ngoài ý muốn, cũng có thể kéo dài thời hạn đến học kỳ sau.”
Điều Chung Tĩnh Di muốn không phải là gia hạn mà là hoàn lại tiền nhưng cô cũng biết rằng người ta không thể nhố miếng thịt đã cho vào miệng ra. Hơn nữa, cồ không có lý do chính đáng, cô chỉ nghĩ là học phí đắt đỏ mà thôi.
Với tính cách của cô, chuyện kiểu này khó có thể tranh cãi với nhiều người, cuối cùng chỉ có thể mang theo thất vọng mà rời đi.
Nếu không lấy lại được tiền, cũng chỉ có thể đành phải để Linh Linh đến đi học, bằng không ném đi hơn tám ngàn thật sự rất đau lòng.
Nhưng học kỳ này đã kết thúc, học kỳ sau làm sao bây giờ? Chả lẽ theo trường mẫu giáo rồi đến lúc chuyển trường sẽ làm cho con bé buồn?
Giang Chí Thành không biết rằng, hấn có ý tốt cho cô bé một trường mẫu giáo tốt nhưng lại làm cho Chung Tĩnh Di gặp rắc rối như thế này.
Giờ phút này, hắn đang ở phố đi bộ bận làm vớt trái cây.
Trình độ buôn may bán đắt như này, vượt qua sức tưởng tượng của hắn, cũng bởi vì mọi người đều theo hiệu ứng đám đông. Càng có nhiều người xung quanh gian hàng thì càng dễ hấp dẫn người khác đến tham dự.
Chưa đầy ba tiếng đồng hồ, hoa quả mang đến lần này đã được dùng hết rồi.
Tự do phối hợp, giá cả thấp nhưng lại mang lại lợi ích thực tế, không nổi tiếng mới lạ.
Hoa quả đã bán hết nên ở đây cũng vô ích, chỉ có thế đi về trước.
Nhiều khách hàng tỏ ra tiếc nuối vì không mua được gì, thậm chí còn hỏi anh về thời gian mở cửa hàng, có người dề nghị anh mở cửa hàng mặt tiền gần đó để có thể tích trữ hàng hóa.
Giang Chí Thành không hiểu cửa hàng mặt tiền tốt như nào, nhưng trong túi hắn quá ít tiền, ngay cả quầy bán hàng này hắn cũng chỉ thuê một trăm một ngày.
Hơn nữa, hắn cũng không có ý định duy trì nghề trái cây quá lâu, chờ xung quanh có đối thủ cạnh tranh quyết liệt hắn sẽ rút lui.
Dọn dẹp quầy hàng xong, Giang Chí Thành rời khỏi phố đi bộ.
Trong ba giờ, buôn bán lời được hai ngàn, từ góc độ một người bình thường, đó được coi là một khoản lãi kếch sù.
Cảm thấy mỹ mãn, về đến nhà, vừa mở cửa ra, Giang Chí Thành đã nhìn thấy dưới sàn nhà không biết ai nhét vào một cái phong thư.
Hắn cầm lên mở ra xem nhưng lại sững sờ trong giây lát.
Bởi vì trong lá thư chính là thư của luật sư Hàm, đến từ khách sạn Ngọc Diệp.
Giang Chí Thành đã không liên lạc với họ kế từ lần cuối cùng hắn bán tôm hùm Boston cho khách sạn Ngọc Diệp Đại Tửu, hắn cũng không biết làm thế nào họ lại tìm được nơi này của mình.
Nội dung trong thư của luật sư rất rõ ràng, họ nghi ngờ nhân viên nhà bếp và Giang Chí Thành đã liên kết đế lừa gạt khách sạn. Bằng không, làm sao có thế trùng hợp như vậy, nhân viên nhà bếp ở đây làm chết tôm hùm Boston, Giang Chí Thành lại giao tôm hùm đến tận cửa. Điều quan trọng nhất là căn cứ theo điều tra của luật sư, Giang Chí Thành đã quét sạch toàn bộ tôm hùm Boston trong toàn bộ chợ hải sản trước một ngày.
Trong trường hợp bình thường, các khách sạn năm sao có kênh mua hàng chuyên dụng và cơ bản sẽ không tiếp nhận các giao dịch tạm thời từ chợ hải sản. Hơn nữa, tôm hùm Boston là nguyên liệu nấu ăn sa hoa như vậy, sao hắn biết khách sạn cần những nguyên liệu cao cấp như tôm hùm Boston?
Nếu khách sạn Ngọc Diệp không muốn thì chẳng phải là lỗ sao?
Nhìn thế nào cũng giống như một âm mưu.
Giang Chí Thành dở khóc dở cười, đã biết trước có chuyện như này vậy mà còn bị kéo ra tội.
Hắn có thể lý giải được suy nghĩ của khách sạn Ngọc Diệp, trong hoàn cảnh bình thường, sự việc này quả thực là trùng hợp đến mức khó có thể không nghi ngờ.
Tuy nhiên, Giang Chí Thành không thẹn với lương tâm, người ngay không sợ bóng tối, hắn cũng không phản hồi lại cho luật sư Hàm.
Về phần trên mà nói, trong vòng bốn mươi tám giờ hắn phải trả lại sổ tiền trái pháp luật hắn đoạt được, cũng phải tự đến khách sạn Ngọc Diệp giải thích, càng cảm thấy có điếm buồn cười.
Tại sao phải trả lại số tiền hắn kiếm được bằng chính bản lĩnh của mình?
Hắn gom thư của luật sư lại cùng một chỗ, tùy tay ném vào thùng rác, Giang Chi Thành bước vào nhà.
Chẳng bao lâu sau, hắn phát hiện quần áo trong phòng ngủ đã được lấy đi, hiển nhiên Chung Tĩnh Di đã trở về. Tuy nhiên, thanh long sau cánh cửa vẫn còn đó, khiến Giang Chí Thành có chút thất vọng.
Điều duy nhất làm cho hắn vui mừng là Chung Tĩnh Di lấy quần áo đi, cũng lấy đi mảnh giấy có ghi đơn thuốc trên đó.
Đối với Giang chí Thành mà nói, không có gì quan trọng bằng mảnh giấy này.
Phương thuốc trên đó rất phù hợp với bệnh dạ dày của Chung Tĩnh Di. Sau khi sống lại, Giang Chí Thành muốn bù đắp tất cả những gì hắn đã nợ cô trong quá khứ.
Cùng lúc đó, Đàm Tuấn Đạt đang ngồi văn phòng xem kế hoạch thì nhận được một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi đến từ trung tâm thấm định rượu mang tên cha anh ta, lời nói của đổi phương tuy đơn giản nhưng nội dung lại khiến Đàm Tuấn Đạt choáng váng.
“Cậu chủ Đàm, theo thử nghiệm của chúng tôi, lô rượu này ít nhất một nửa được pha bằng cồn công nghiệp, hơn nữa hoàn toàn không phải là rượu giá rẻ. Một trong những loại rượu cao cấp có giá thị trường tám trăm tám mươi tệ cũng tương tự. Nhưng công nghệ pha trộn của bọn họ rất cao, lượng còn công nghiệp không nhiều như rượu giá rẻ, chúng tôi đã phải tốn rất nhiều công sức mới tìm ra được.”
Trung tâm thẩm định rượu do cha của Đàm Tuấn Đạt thành lập đã hoạt động hơn mười năm, mỗi tháng có thể giám định rượu còn nhiều hơn số lượng mà một người uống trong suốt cuộc đời
Tất cả các công cụ kiếm định bên trong đều giống như của chính phủ, có thể nói là khá uy tín.
Nếu họ nói rượu có vấn đề thì chắc chắn có vấn đề gì đó!
“Anh có chắc chắn khỏng?” Đàm Tuấn Đạt một lần nữa lại hỏi.
“Tôi đương nhiên xác định, đây là chúng ta tự làm, cho nên không thể phạm sai lầm.” Đối phương hồi đáp.
“Được rồi, tôi hiểu.” Đàm Tuấn Đạt nói rồi cúp điện thoại nhưng sắc mặt lại tối sầm.
Theo báo cáo của Trung tâm Thấm định, giá rượu càng thấp thì hàm lượng cồn công nghiệp càng cao. Nhưng trước đó bọn họ đã tiến hành thấm định rượu của Xưởng rượu Thiên Môn, không tìm thấy thứ này. Chỉ có thể giải thích là cồn công nghiệp mới được bố sung gần đây.
Doanh số bán rượu vang của Xưởng rượu Thiên Môn chủ yếu thuộc về phân khúc trung cấp đến bình dân.
Nói một cách đơn giản, đại đa số những người mua rượu chỉ mua những loại rẻ tiền hơn.
Sau khi trầm mặt xong, sắc mặt của Đàm Tuấn Đạt lại dần tái nhợt.