Ác Ma Anh Hùng - Chương 11 Tay mới quả nhiên không đáng tin cậy
Chương 11: Tay mới quả nhiên không đáng tin cậy
Sáng hỏm sau, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu qua cửa sổ mang lại hơi ấm cho căn phòng nhỏ.
Rèm cửa bị kéo ra một nửa ờ giữa, bàn tay lớn nắm lấy tay nhỏ bé, cuối cùng Nhậm Kiệt vẩn khuất phục dưới uy phong của Đào Yêu Yêu.
“Anh ‘-tỉnh lại ~ anh?”
Nhậm Kiệt mở đôi mắt mơ màng ngái ngủ ra, anh tỉnh dậy từ trong mộng, vừa mờ mắt ra đã thấy trên đầu Đào Yêu Yêu đội một cái quần đùi màu hồng nhạt, chỉ để lộ ra hai con mắt to đang chớp chớp nhìn mình.
Nhậm Kiệt: ???
Đây là kiếu tạo hình gì vậy? Nó rất kỳ lạ.
“Có phải em đang ngái ngủ phải không?”
Cái gì cũng để lên đầu?
Chỉ thấy Đào Anh Khương mặt mày nghiêm túc nhìn Nhậm Kiệt.
“Anh ~ Anh thật nóng! Trước kia anh nói với em anh là một chàng trai máu nóng, em vần luôn không tin!”
“Bây giờ em tin rồi, khụ khụ
Nhậm Kiệt càng hoang mang hơn:
“Cái này thì có liên quan gì đêh việc em đội quần đùi lên đầu?”
Đào Yêu Yêu ho khan nói: “Máu nóng của anh đã bốc khói rồi kìa, khụ khụ ~ tránh xa em ra, bỏng tay!”
Nhậm Kiệt đột nhiên mớ to hai mắt, cúi đầu nhìn thì thấy khói bốc lên dày đặc cuồn cuộn trong chăn của mình, trong phòng lúc này đã chứa đầy khói, ngay cả da thịt anh cũng trớ nên nóng bừng.
Nhậm Kiệt kinh hãi giật mình đứng dậy.
“Chết tiệt! Đang xảy ra chuyện gì vậy”
Chỉ thấy tấm đệm đã bị Nhậm Kiệt đốt cháy để dấu vết đen thui hình người, vải bỏng cũng bị ố.
Còn Nhậm Kiệt vừa mới đứng dậy, người anh ngay lập tức bốc cháy biến thành một ngọn đuốc người, chiếc quần đùi duy nhất trên người cũng bốc cháy.
Đào Yêu Yêu nhìn Nhậm Kiệt đầy vé sùng bái:
“Ôì~ anh! Anh bốc cháy rồi, ma cà rồng
hút máu của anh, chắc phải nóng đến mức miệng đầy khói?”
Sắc mặt Nhậm Kiệt đen sì, khống nói gì lao thẳng vào nhà tắm ờ ngoài phòng ngủ, nếu không lo đi thì trong chốc lát sẽ bị thiêu rụi không còn gì nữa.
“Con nhóc xui xéo này, sao không gọi anh dậy sớm hơn? Anh trai em bị thiêu cháy rồi!”
Đào Yêu Yêu cười khà khà:
“Anh không thể mong đợi một cồ gái xinh đẹp 15 tuổi bị tàn tật mắc bệnh nan y gọi anh dậy được”
An Ninh đang bưng bữa sáng trong hành lang, bà ấy nghe thấy tiếng ờ trong phòng, không khỏi nhíu mày: “Tiểu Kiệt, Yêu Yêu?
Dậy ăn sáng rồi à?”
”Hửm~ mùi gì vậy? Khét quá…”
An Ninh chưa kịp bước tới, đã thấy cửa phòng bị mớ tung ra, một ngọn đuốc người dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét lao ra khỏi phòng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
An Ninh sửng sờ: “Tiểu Kiệt? Chuyện gì vậy?”
Bà ấy vội vàng đi vào phòng kiểm tra,
sau đó bà ấy nhìn thấy Đào Yêu Yêu đang đội quần đùi trên đầu, còn có vết đen hình người trên ga giường của Nhậm Kiệt…
An Ninh: ???
Trong nhà tắm, tiếng nước chảy vang lên cùng với tiếng xèo xèo, từng đợt khói trắng bay ra khỏi nhà tắm.
Từ xa truyền đến tiếng Nhậm Kiệt:
“Dì An Ninh, không cần lo lắng, tối hôm qua con bị cảm lạnh, có thể đã bị sốt, hai người ăn cứ trước đi, lát nữa con ăn sau.”
An Ninh: ???
Sốt?
Nhậm Kiệt phát sốt sẽ đế lại vết đen trên đệm, khiến cho cơ thế bốc cháy sao?
Đây là nhiệt độ cơ thể mà con người bình thường có thế đạt tới sao?
Trong nhà tắm, Nhậm Kiệt dộỉ nước lạnh mới có thế làm cho nhiệt độ cơ thể dần dần hạ xuống, khôi phục lại như bình thường.
Đây chắc chắn là chính thức thức tỉnh, do đó gây ra hiện tượng đốt cháy?
Vốn tướng vượt qua thời kỳ thức tỉnh phải mất mấy ngày, không ngờ tới trải qua
một đêm đã thức tỉnh rồi?
Hiện giờ, Nhậm Kiệt cũng coì như chính thức mờ khóa gen, tiến vào thức tỉnh cấp 1.
Lúc này, thế giới trước mắt dường như đã trớ nên rõ ràng hơn, thậm chí anh có thể nhìn thấy rõ quỹ tích của những giọt nước đang rơi xuống.
Ngửi thấy mùi bánh bao nhân thịt lợn hành lá ở tầng dưới, nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ và tiếng cãi vã của vợ chồng nhà bên cạnh, thậm chí có thể nhạy cảm cảm nhận được sự tiếp xúc của nhũng giọt nước rơi trên da.
Thức tỉnh, thức tỉnh năm giác quan.
Sau khi chiến binh gen tiến vào thức tỉnh cấp 1, ngoại trừ tố chất thân thế sẽ được tăng cường lên rất nhiều ra thì thị giác, xúc giác, vị giác, khứu giác, thính giác cũng sẽ tăng lên một cách đáng kể.
Ngoài có thể điều khiển năng lực đã thức tính ra, nếu thức tỉnh một đoạn sẽ có được một kỹ năng.
Chỉ thấy Nhậm Kiệt giơtay búng ngón tay một cái, tia lửa xuất hiện bay lên, ngay sau đó cả bàn tay Nhậm Kiệt đã bị ngọn lửa
màu đỏ bao bọc.
Ngọn lửa không ngùng bùng lên, có vẻ cực kỳ nóng nảy.
Trong đôi mắt Nhậm Kiệt phản chiếu ánh lửa:
‘’Xem ra sau nàỵ ra ngoài khỏi cần mang theo bật lửa rồi…’’
Chỉ là không biết kỹ năng của mình sẽ là gì đây.
Ba phút sau, Nhậm Kiệt thu dọn xong xuôi rồi mới đì ăn cơm.
Trên bàn cơm, Đào Yêu Yêu ngồi trên xe lăn, An Ninh cũng ở đây, hai người bọ họ đều không nhúc nhích đang nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt.
Dường như đang chờ một lời giải thích.
Dù sao lý do phát sốt có thể đốt cháy này, ít nhiều cũng có chút không hợp lý…
Nhậm Kiệt sờ sờ mũi, có hơi xấu hổ nói: ■’Chuyện xảy ra trong phòng… hình như con đã mờ khóa gen trở thành chiến binh gen, năng lực thức tỉnh hình như là hỏa diễm (ngọn lửa).”
Ánh mắt An Ninh trong nháy mắt sáng
lên, Đào Yêu Yêu cũng kinh ngạc hét lên:
“Thức tỉnh năng lực? Chiến binh gen? Hahaỉ Từ nhỏ em đã thấy anh của em sẽ có tiền đồ rồi, là một người kiệt xuất, quả nhiên!”
“Năng lực hỏa diễm? Biếu diễn cho dì xem con có thể chiên trứng bằng tay được không? Dì muốn lòng đào!”
Sắc mặt Nhậm Kiệt âm trầm, ông đây vất vả thức tỉnh năng lực chỉ vì chiên trứng lòng đào cho dì sao?
Đừng nói thì còn được.
An Ninh tràn đầy ý cười: “Tiểu Kiệt đã thật sự trở thành chiến binh gen sao? Tốt rồi ~ tuyệt vời í”
“Dì biết Tiếu Kiệt nhất định làm được mà, trưa nay về ăn cơm, dì xào thêm hai món để chúc mừng.”
An Ninh khó nén được sự kinh ngạc vui mừng trong ánh mắt, trong khái niệm người thường, chiến binh gen thực lực hùng mạnh, bay lên trời trốn xuống đất, bảo vệ quốc gia, bọn họ là nhân vật giống nhưthần tiên.
Có thế nhìn thấy An Ninh và Đào Yêu Yêu thật sự đang rất phấn khích vì Nhậm Kiệt.
Đào Yêu Yêu bĩu môi: “Hừ hừ ~ Nếu em
cũng dùng thuốc gen, nói không chừng cũng có thể thức tỉnh được năng lực gì đó, chắc chắn còn lợi hại hơn anh.”
Nhậm Kiệt cười xoa đầu cô bé.
“Chờ sau này anh kiếm được nhiều tiền, sẽ tiêm cho em một mũi thuốc gen, em 15 tuổi rồi, cũng nên tiêm!”
Đào Yêu Yêu rụt cổ lại, yếu đuối nóỉ:
“Anh ~ Anh có chắc là đang nói đến việc tiêm, chứ không phải đánh em đấy chú?”
An Ninh và Nhậm Kiệt đều bật cười, Đào Yêu Yêu lúc này hoàn toàn không giống một cỏ gái trẻ mắc bệnh nan y mà là cô bé vui vẻ hoạt bát lạc quan, cố linh tinh quái*…
(*cố linh tinh quái ám chí người mang một vẻ đẹp đáng yêu đến kỳ lạ có chút gì đó nghịch ngợm và thông minh.)
Có lẽ chỉ khi bị bệnh, cô bé mới có thế trầm tính?
“Lại đây ~ đừng đứng ngây ngốc đó nữa, mau ăn cơm đi
Nhậm Kiệt nhìn An Ninh và Đào Anh, đáy mắt tràn đầy vẻ dịu dàng…
Hai người bọn họ… chính là người mà
anh cần phải bảo vệ ờ trên thế giới này.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Nhậm Kiệt trở nên kiên định, anh cầm đũa tùy ý gắp một quả trứng chiên.
Nhưng vừa mới làm ra động tác kẹp trứng, tay trái của Nhậm Kiệt đột nhiên không ngừng cử động, khều lên trên.
Trứng chiên trực tiếp bị khều bay đi, đua bị kẹp gãy ngay tại chổ, tay trái ngay lập tức nắm thành quyền.
Đập mạnh xuống bàn.
“Ầm!” một tiếng!
Bàn ăn bị đập vỡ, một bàn thức ăn đều bị chấn động bay lên văng tung toé khắp nơi.
Trên mặt An Ninh dính một quả trúng chiên, trên đầu bốn năm cọng rau, thậm chí trên đầu còn úp một bát cơm.
Nụ cười trên mặt bà ấy bổng nhiên cứng đờ, trên trán nổi lên hai đường gân xanh.
Còn bên Đào Yêu Yêu vừa cầm một ly sữa đưa lên miệng uống thì bàn đã bị lật úp.
Toàn bộ ly sữa đều đổ vào mặt cỏ bé, dùng sữa rửa mặt.
“A ~ khụ khụ khụ ~r
Đào Yêu Yêu phun sữa ra ngay.
Hai người cứng đờ, bọn họ trừng mắt há hốc miệng, vẻ mặt không thể tin nhìn Nhậm Kiệt.
Đang xảy ra chuyện gì vậy?
Chỉ thấy tay trái Nhậm Kiệt trực tiếp mờ chế độ rung, rung lên xuống, điên cuồng đạp bàn không thể khống chế được, tần suất cực kỳ nhanh.
Tiếng gõ bàn “bụp~bụp~”
Loại gõ bàn này còn có tiết tấu, bát đũa cũng chấn động theo.
Đào Yêu Yêu nghiến răng nghiến lợi:
‘Anh! Mau nói xin lổi với cái bàn đi! Nhân tiện cũng nói với em nữa.”
An Ninh híp mắt cười nóỉ:
“Tiểu Kiệt, lát nữa con dọn đi, cho dù trờ thành chiến binh gen cũng không đến mức kích động như vậy chứ?”
Trời còn chưa sáng bà ấy đã thức dậy, bận rộn cả buổi để nấu bữa ăn sáng.
Nhậm Kiệt sốt ruột đêh mức vã mồ hồi.
Cánh tay robot này sao không nghe theo anh điều khiển?
Tay mới quả nhiên không đáng tin cậy?
“Tay con bị chuột rút rồi, nó không nghe sai khiến…”
Nhậm Kiệt nghĩ hết mọi cách, muốn dừng cánh tay lại nhưng hoàn toàn vô dụng.
Hơn nữa trong ánh mắt ngạc nhiên cúa An Ninh và Đào Anh, tay trái của Nhậm Kiệt vừa gõ bàn có tiết tấu, vừa dỉ chuyển xuống dưới gầm bàn.
An Ninh trợn tròn mắt hình như bà ấy đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt chợt hiếu ra, hai má đỏ bừng.
Đứa trẻ này không phải là muốn ở trong phòng khách…
Đào Yêu Yêu há to miệng, yên lặng lấy điện thoại di động ra bắt đầu ghi hình…
Lúc này cánh tay vằn không thế khống chế kia đang di chuyến xuống dưới bàn…