Ác Ma Anh Hùng - Chương 36:
Ngay khi tiếng súng khởi động vang lên, các tuyến thủ trẻ lao ra như ngựa hoang trên đường băng.
Nhậm Kiệt và Thanh Ngoã chạy ờ phía trước, điên cuồng nhảy qua các chướng ngại vật và đến điểm xuất phát để vận chuyến người bị thương.
Có mười hình nộm nằm ở đây, các thành viên trong đội cần chạy một trăm mét với hình nộm trên vai, sau đó để hình nộm lến cáng và tiếp tục chạy.
Thanh Ngoâ không nói lờì nào, cậu ta cầm lấy hình nộm kia chạy, thậm chí còn mang theo ba cái cùng một lúc!
Nhậm Kiệt cũng đưa tay ra chạm vào hình nộm, nhưng vừa chạm vào hình nộm bị phân mảnh ngay tại chỗ, cả tay chân và cả đầu đều rơi ra lăn lòng lốc.
Nhậm Kiệt: ???
Thế thì vận chuyện kiểu gì?
Anh không tin vào xui rúi nên đến vận chuyến các hình nộm khác, nhưng tất cả chúng đều bị rã ra từng mảnh khi anh đụng
vào, các bộ phận nằm rải rác khắp nơi.
Sắc mặt Nhậm Kiệt tốỉ sầm!
Chết tiệt, vết thương này quá nghiêm trọng rồi phải không?
Đã bị thương như thế này thì sao ra ngoài làm ăn, chôn ngay tại chỗ chắc không quá đáng đúng không?
Mờ ám! Mờ ám!
Vệ Bình Sinh cũng tối sầm mặt, hừ! Không so được thì cứ chơi dơ thôi đúng khỏng?
Tuy nhiên thời gian có hạn, Nhậm Kiệt không thế lãng phí thời gian, Thanh Ngoẫ sắp quay lại thực hiện chuyển chuyến thứ hai.
Không phải chỉ là chuyến người thôi sao?
Chỉ nhìn thấy ánh mắt của Nhậm Kiệt nhắm thẳng vào khán đài, khoá chặt người to lớn nhất ở đó.
Một bước nhưtên lửa lao tới bên cạnh Mặc Uyển Nhu, dang rộng hai tay Ồm cỏ ấy đi về phía trước.
Trái tim Mặc Uyển Nhu thắt lại, cô ấy kinh ngạc nhìn Nhậm Kiệt.
Anh muốn làm gì?
Tuy nhiên động tác của Nhậm Kiệt chợt cứng đờ, anh ngẩng đầu nhìn Mặc Uyển Nhu cao lớn như núi Thái Cực…
Người này… đúng là người, nhưng có hơi cao lớn quá rồi phải không?
Tuy nhiên vừa quay đầu lại, anh đã nhìn thấy Khương cửu Lê bị bao phủ trong bóng tối, lúc này cô ấy đang mờ to mắt nhìn mình.
Hai mắt Nhậm Kiệt sáng lên, người phụ nữ đầu chó? Cô ấy cũng đến góp vui?
“Xin lỗi, cho tôi mượn dùng tí!”
Trước khi cô ấy kịp hiểu chuyện gì thì đã bị Nhậm Kiệt ôm kiểu còng chúa chạy đì.
Anh quay lại chạy về phía đấu trường.
Khương cửu Lê: ???
Còn Mặc Uyển Nhu ớ bên cạnh thì ngơ ngác, sắc mặt tối sầm!
Sao không mượn tôi?
Tại sao cô ấy lại cảm thấy mình bị ghét bỏ?
Mặc Kỷ khì nhìn thấy cảnh này nhịn không được che mặt lại, anh thật sự sẽ chọn như vậy sao?
Trực tiếp ôm người đẹp nhất.
Toàn thân Khương cửu Lê cứng đờ, tai đỏ bừng, cô ấy nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt không chớp mắt.
Nhậm Kiệt ôm mình? Thế mà lại Ồm mình?
Nếu ngày thường gặp phải loại người này, chắc chắn cò ấy sẽ chẻ sống hắn.
Nhưng… Cánh tay của Nhậm Kiệt bị mình đánh gãy, cô ấy đã nợ anh nhiều như vậy thì giúp anh một rân cũng được.
Bây giờ mà nhảy xuống thì chắc anh sẽ rất mất mặt?
ừm, hình nộm, tôi là một hình nộm,
Nhậm Kiệt nhìn thấy Khương cửu Lê bất động, không nói một lờì vì thế anh càng giữ cô ấy chặt hơn.
Ngay sau đó Nhậm Kiệt ôm Khương cửu Lê trong tay chạy đến điểm xuất phát của cáng vận chuyển, trực tiếp đặt cô ấy xuống đất.
Khương cửu Lê thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?
Lập tức quay về….
Nhưng trước khi cô ấy có thế trốn thoát, Nhậm Kiệt lại hét lên:
“Một!1”
Anh lại bế Khương cửu Lê lên, bắt đầu chạy về phía điểm xuất vận chuyển người bị thương.
Đi đến khán đàì để mượn một người vận chuyến khác quá lãng phí thời gian, cũng khó nhờ được ai đó có thể vận chuyển qua lạỉ mười lần.
Bớt chuyện thôi!!
Thế là Nhậm Kiệt bắt đầu ôm Khương củu Lê quay đầu chạy tới chạy lui trên đường đua…
Khương cửu Lê:(?_?|||)…
Mặc Uyển Nhu nhìn thấy vậy bật cười ha hả, ôm không buông tay? ông anh này được đây.
Có ấy thậm chí còn rút điện thoại ra quay lại.
Đúng lúc này, đám người Lâm Hoài Nhân và Điền Vũ cuối cùng cũng đuổi kịp, khi thấy đống hình nộm đều bị rớt ra từng bộ phận, căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đi đến khán đài chuyển người, chuyển giúp anh Kiệt, nhanh lên!”
Vì thế các thành vỉên trong đội đều vội vã chạy về phía khán đà ỉ.
Khi đến chỗ Mặc Uyển Nhu, vừa định bắt đầu hành động thì động tác của bọn họ đều dưng lạí, theo bản năng muốn đi đêh chỗ khác.
Tuy nhiên khán giả xung quanh hừ hừ, tất cả họ đều bỏ chạy thật xa, không muốn bị vận chuyển chút nào.
Không phải có ý gì khác chỉ là mất mặt mà thôi.
Sắc mặt Mặc Uyển Nhu tối sầm lại.
Vé mặt Lâm Hoài Nhân dữ tợn: “Cố chọn thôi, chuyển người này đi, đế tôi
Nhìn thấy anh ta lao tới như một mũỉ tên, ôm lấy đùi Mặc Uyển Nhu, mặt mày nhăn nhó dùng hết sức bình sinh.
Nhưng không nhúc nhích.
“Này vãi, cô ăn tạ lớn lên à? Nặng thế? Mấy anh em cùng nâng nào! Nhanh!”
Đám người Điền Vũ nhào lên, bốn người cường tráng gầm lên trước khi bọn họ nâng
Mặc Uyển Nhu lên.
Mặc Uyển Nhu vân duy trì tư thế ngồi thẳng, trán nổi đầy gân xanh, mặt đen như đáy nồi!
Hai chân Điền Vũ run rẩy: “Giám định viêní Vị này ít nhất phải trên nửa tấn, không cần tính nhiều chỉ cần tính là ba người cho chúng tôi thì sao?”
Giám định viên liếc nhìn Mặc Uyển Nhu rồi xua tay.
“Được rồi, được rồi~”
Mặc Uyến Nhu: ???
Tính ba người?
Được rồi là ý gì?
Đám người Điền Vũ gầm lên, bọn họ đẵ chuyển Mặc Uyển Nhu đến khu vực chuyển tiếp.
Đây mà là khiêng một hình nộm sao?
Rõ ràng là đang thỉnh một bức tượng thần!
Khương cửu Lê nhìn thấy cảnh này nhịn không nổi bật cười, nhưng khoảnh khắc tiếp theo có ấy lại bị Nhậm Kiệt để lên cáng.
Và được buộc lại bằng dây đai.
Nhậm Kiệt dùng hai tay ôm cáng cứu thương, trợn mắt dùng hết sức nhấc cáng cứu thương lên.
Chỉ cần chạy đì!
Khương cửu Lê: ???
Ngày thường nhân viên cứu hỏa đều khiêng cáng cứu thương như thế này?
Tuy nhiên Nhậm Kiệt đang chạy nhìn thẳng về phía trước, anh cảm thấy có gì đó không đúng, mờ to mắt ra.
“Cô thật sự đổi sao? Lần này là đầu gấu trúc?”
Mặt Khương cửu Lê đột nhiên đỏ lên, hai chân hướng về phía Nhậm Kiệt, anh đang khiêng cáng cứu thương, ánh mắt nhìn về phía dưới váy ngắn của cô ấy.
Cô theo bản năng muốn đứng dậy nhưng cò bị trói chặt, sau đó nhanh chóng gập chân lại đế che vạt váy.
“Đừng nhìn! Còn nhìn sao? Nhắm mắt lại!”
“Còn thi đấu của tôi thì sao? Nhắm mắt thì sao tỏì nhìn đường? Cô còn đang mặc
quần bảo hộ, cũng chả nhìn thấy gì cả, cô sợ gì chứ, hiểu cho chút đi
“Tôi không quan tâm! Nhắm mắt lại cho tòì, nếu anh không nhắm mắt tôi sẽ chọc mù mắt anh!”
Sắc mặt Nhậm Kiệt trở nên nghiêm túc.
“Thế này đi, cô và tôi mồi người nhường nhau một bước, trung hoà chút, tòi mớ một mắt nhắm một mắt thì sao?”
Nhậm Kiệt thật sự đã nhắm một mắt trong khi nói.
Khương cửu Lê nghiến răng nghiến lợi, cảm xúc dao động dữ dội, đỉnh đầu không ngừng kết tủa sương mù cảm xúc.
Đáng lẽ không nên lên cái cáng của anh!
Nhậm Kiệt ỏm Khương cửu Lệ vận chuyển qua lại điên cuồng, còn đám Điền Vũ khiêng Mặc Uyển Nhu lên hai chiếc cáng.
Sau khi vận chuyển trên cáng, Mặc Uyển cảm thấy như được ngồi kiệu tám người khiêng.
Mặt Mặc Uyến Nhu chuyển sang màu đen kịt nhưđáy nồi.
Chuyện này chiếu trên tivi rồi sao tồỉ có
thế kết hôn?
Mặc dù có chút trục trặc nhưng nhìn chung Nhậm Kiệt và độỉ cúa anh vần diễn ra khá suôn sé.
Ban đầu đội Thanh Ngoã dần trước, nhưng đồng đội của anh ta không ốn, nhìn thấy Nhậm Kiệt di chuyến nhanh như thế làm cho bọn họ càng lúc càng lo lắng, vác hình nộm trên lưng chạy ngã.
Hình nộm bị gãy làm đôi, bọn họ vội vàng nhặt lên và tiếp tục chạy, chí là một người giữ phần thân trên, còn một người giữ phần thân dưới…
Làm cho mặt đội trưởng bọn họ xanh nhưtàu lá chuối.
“Mấy người chết tiệt… người bị thương đã chia làm haỉ còn có thể sống được không? Đây là cách các người chuyển những người bị thương sao?”
“Cái người khiêng cáng kia, cậu đang khiêng cáng hay kéo ván trượt đấy? Đừng để trên đất kéo nữa! Khiêng… khiêng lên cho ông đây!”
“Này, nhấc nó lên, nhấc nó lên! Da mặt cũng cà sạch hết rồi sao? ồng đây đã dạy
các người thế nào?”
“Aaa, nếu các người có thể thành viên chính thức thì cái chức đội trưởng này ông đây không thèm làm nữa, loại bỏ, loại hết cho tôi, cút!”
Kết thúc dự án, Nhậm Kiệt và nhóm của anh đã giành chiến thắng với lợi thế rất lớn, và nhiều thành viên trong nhóm thực tập vi phạm quy định đã trực tiếp bị loại ra khỏi cuộc đánh giá.
Khương cửu Lê cuối cùng cũng được giải thoát khỏi cáng, hung ác trừng mắt nhìn Nhậm Kiệt, đang chuẩn bị bỏ chạy.
Tuy nhiên trước khi đi, cô ấy lại bị các nhân viên bắt gặp:
“Dự án cứu hộ mô phỏng ở đây vân còn thiếu tình nguyện viên, xin hỏi haì người có thể giúp đỡ chút không?”
Mặt Khương cửu Lê cứng đờ, khồng phải chứ? Nữa sao?
“ừm… được… Được
Aỉ bảo mình khỏng giỏi từ chối chứ?