Ăn mày tu tiên - Chương 13 Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga
Trang viên nhà họ Vương.
Trong biệt thự, Tiểu Hắc đã buồn ngủ.
Trong một căn phòng ở tầng hai, có một cậu bé đang ngồi khoanh chân trên giường.
Xung quanh cậu có một luồng ánh sáng bạc nhàn nhạt lưu chuyển, xuyên thấu vào trong cơ thể cậu bé.
Tiểu Kha mở mắt ra, cậu đã điều chỉnh xong trạng thái.
Tiếp theo sẽ xông tới Luyện Khí Trung Kỳ.
Bàn tay nhỏ bé lật một cái, Tiểu Kha nuốt hai viên Nạp Khí Đan vào bụng.
Nhắm mắt lại, Tiểu Kha lập tức vận chuyển công pháp hấp thu linh khí cường đại do Nạp Khí Đan phát ra.
Sáu ngày tu luyện này đã bão hòa kinh khí trong cơ thể.
Bây giờ hơi cảm nhận một chút sẽ thấy linh khí không còn tăng cao nữa.
Tựa như có một tấm màng mỏng ngăn cản sự hấp thu linh khí.
Muốn đột phá đến Luyện Khí Trung Kỳ, phải vượt qua giới hạn của rào cản này.
Tiểu Kha điều động linh khí trong cơ thể, hội tụ chúng thành một luồng đánh về phía lớp ngăn cách.
Một tiếng ầm ầm truyền đến mà chỉ có Tiểu Kha mới có thể nghe thấy.
Rào chắn chỉ rung lắc nhẹ, không hề bị vỡ.
Trong lòng Tiểu Kha bình tĩnh, sư phụ nói mỗi lần đột phá đều không dễ dàng, nếu không thì mọi người đều có thể thành tiên.
Một lần không có tác dụng, Tiểu Kha tiếp tục điều động linh khí trong cơ thể và điên cuồng đâm vào màng chắn.
Một lần, hai lần, ba lần…
Cho đến khi màng chắn bị nứt ra, linh khí của Tiểu Kha mới có chút thiếu hụt.
Ý thức xoay chuyển, Tiểu Kha lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên Nạp Khí Đan nhét vào trong miệng.
"Sao lại không nứt? Mau nứt cho tao!"
Nội tâm Tiểu Kha không ngừng kêu gào, linh khí dâng trào liên tục đánh vào màng chắn.
Những giọt mồ hôi mỏng làm ướt bộ đồ ngủ của Tiểu Kha, sắc mặt cậu dần tái nhợt.
"Phựt!"
Âm thanh giấy bị xuyên thủng phát ra từ đan điền.
Cuối cùng cũng đột phá!
Một luồng khí ấm áp lưu chuyển trong cơ thể Tiểu Kha, đan điền được mở rộng gấp ba lần.
Cùng lúc đó, chất bẩn màu đen thẩm thấu khỏi da của Tiểu Kha.
Cậu đã cao thêm hai centimet, làn da cũng trở nên trắng sáng và mềm mại hơn rất nhiều.
Tiểu Kha tiếp tục tu luyện, củng cố tu vi. Bây giờ cậu chỉ cảm thấy như đang lơ lửng trên không trung, rất thoải mái.
Ngày hôm sau, dì Lam đến đánh thức Tiểu Kha như thường lệ.
Bà ấy gọi ngoài cửa nhiều lần nhưng không có phản hồi gì, dì Lam gõ cửa lần nữa nhưng vẫn không có ai trả lời.
“Đứa bé này ngủ quên à?”
Dì Lam lẩm bẩm, đang định mở cửa bước vào.
Sau khi thử vài lần mới phát hiện cậu chủ đã khóa cửa.
Dì Lam hoảng hốt, cậu chủ không có chuyện ngoài ý muốn đấy chứ?
Bà ấy lo lắng nhanh chóng lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa.
Bước vào phòng, dì Lam liền ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng.
Nhìn quét căn phòng một chút thì thấy cậu chủ đang nhắm mắt ngồi trên giường, dường như đang ngủ.
Tiểu Kha từ từ mở mắt.
Khi dì Lam vừa bước vào, cậu đã nhận thấy được.
Bước vào Luyện Khí Trung Kỳ, không chỉ sức lực mà linh khí cũng tăng cao.
Ngay cả một chuyển động nhỏ nhất trong vòng hai mươi mét cũng không thể thoát khỏi thần thức của cậu.
Không chỉ vậy, giờ đây linh hồn cậu có cảm giác thông suốt, trí thông minh và khả năng phán đoán cũng được nâng cao lên một bậc.
Đây có lẽ là một sự thay đổi do lực tinh thần tăng trưởng mang lại.
Phù!
Tiểu Kha thở ra một luồng khí đục, quay đầu nhìn dì Lam.
"Dì Lam, cháu dậy ngay đây, dì về trước đi."
Dì Lam hỏi: "Cậu chủ, tối qua cậu đã làm gì mà khiến người bẩn thế? Còn có mùi tanh như cá nữa."
Tiểu Kha nghe vậy, vội vàng nhìn lại cơ thể mặc đồ ngủ của mình, trên người dính một lớp bụi bẩn.
Lớp dơ bẩn có mùi tanh bốc lên khiến mặt Tiểu Kha đỏ bừng.
"A… Ha ha ha, hôm qua cháu cùng Tiểu Hắc đi câu cá, bây giờ cháu đi tắm đây."
Tiểu Kha nhảy xuống giường, cầm lấy một bộ quần áo rồi lao vào phòng tắm.
Dì Lam lẩm bẩm: “Thằng bé nghịch ngợm, còn lén bắt cá nữa, xem ra từ nay về sau phải khóa cửa vào ban đêm mới được.”
Sau khi liếc nhìn chiếc giường của Tiểu Kha, dì Lam cho người thay ga trải giường và chăn bông mới.
Trong phòng tắm, Tiểu Kha trúc trắc kỳ cọ, bụi đất bị chà đi một khối.
Đánh răng, rửa mặt, thay quần áo mới.
Cuối cùng Tiểu Kha cũng đẹp trai đi ra ngoài, khi xuống lầu, Tiểu Kha tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Vương Tư Kỳ.
"Chị ơi, em muốn ăn cái đó."
Tiểu Kha chỉ vào hoa quả đối diện.
Nhưng chị gái không trả lời cậu.
Quay đầu lại, Tiểu Kha có chút khó hiểu nhìn chị gái, bình thường chị gái sẽ lấy trái cây giúp cậu nha.
Vương Tư Kỳ đang thẫn thờ đến mức không nói nên lời, lúc này cô ấy đang kinh ngạc nhìn em trai mình.
Đây là cậu em trai mà cô ấy biết à? Sao nhìn kiểu gì cũng không giống nhỉ?
Tiểu Kha nhìn dì Lam ở ngoài cửa, dì Lam cũng hơi há miệng, cứng đờ tại chỗ.
"Chị, dì Lam, hai người sao vậy? Trên mặt Tiểu Kha có dính gì bẩn à?"
Tiểu Kha ngây thơ chớp đôi mắt to, ngơ ngác nhìn chị bảy.
"Tiểu Kha… em…"
Giọng điệu của Vương Tư Kỳ có hơi run rẩy, khiến Tiểu Kha rất căng thẳng.
"Tiểu Kha sao… sao lại đáng yêu như vậy!"
Vương Tư Kỳ không thể chịu đựng được nữa, ôm Tiểu Kha hôn lấy hôn để ^3^.
Tình hình gì thế này?
Đầu Tiểu Kha ong ong, mặc cho đôi môi của chị bảy điên cuồng in lên mặt mình.
Cậu không biết mình đã thay đổi bao nhiêu kể từ khi bước vào Luyện Khí Trung Kỳ.
Cả người không chỉ có khí chất xuất chúng mà làn da trắng nõn, mềm mại, mặt mày hồng hào.
Do dạo này ăn uống phong phú và tu luyện nên cơ thể vốn gầy gò cũng mập lên không ít.
Tiểu Kha bây giờ trông rất đáng yêu, trắng trẻo và mũm mĩm.
Hơn nữa trên người còn có mùi sữa khiến người ta chỉ muốn ôm cậu vào lòng.
…
Mãi cho đến khi dì Lam mang gương đến cho Tiểu Kha, Tiểu Kha mới nhận ra tại sao tính tình của chị gái lại thay đổi lớn đến thế.
Tiểu Kha rất bất lực, chị bảy cứ ôm cậu trong lòng, không thể động đậy được.
Vương Tư Kỳ xoa xoa Tiểu Kha rồi mới đặt cậu trở lại chỗ ngồi.
Vốn dĩ cô ấy đã rất thích em trai, bây giờ lại càng cuồng em trai bởi sự dễ thương của cậu.
Bữa sáng hôm nay Tiểu Kha ăn rất ít.
Chị gái ở một bên không ngừng mỉm cười nhìn cậu, khiến cậu cảm thấy mình như con thỏ trắng bị hổ nhắm tới.
Tiểu Kha sợ lắm đó.
Ăn sáng xong, Vương Tư Kỳ không đến công ty, dù sao Tiểu Liên cũng có thể xử lý được.
Tập đoàn Vương thị.
Tiểu Liên đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc xem xét kế hoạch chợt hắt hơi một cái.
Cô ấy cảm thấy rất ấm ức, tổng giám đốc Vương yêu dấu, ngài mau trở lại đi, thần thiếp thật sự không chịu nổi.
Đây là hình phạt vì không nói cho tổng giám đốc Vương biết tác giả của thư pháp sao?
Mặt khác.
Vương Tư Kỳ thay một bộ quần áo thường ngày ở nhà, quần nhung trắng nhạt, áo len màu vàng nhạt, phối với chiếc mũ trắng trên đầu.
Không thể không nói chị bảy xinh đẹp hơn hầu hết những ngôi sao nổi tiếng trên TV.
Hôm nay Vương Tư Kỳ muốn chơi với em trai thật vui, sợ đến khi các chị khác về sẽ tranh nhau chơi với Tiểu Kha.
Đến lúc đó sẽ không còn nhiều thời gian để chơi với em trai như vậy nữa.
"Chị, chị, chúng ta đi chơi ở đâu đây?"
Vương Tư Kỳ nhìn Tiểu Kha đã thay quần áo, ngồi xổm xuống nói.
“Cứ đi theo chị là được, em chỉ cần nghĩ xem muốn ăn gì là được.”
Tiểu Kha mặc một chiếc áo khoác denim và quần yếm mũm mĩm.
Dáng vẻ đi trên đường sẽ khiến người khác ghen ghét chết mất, trong lòng Vương Tư Kỳ ảo tưởng.
Sau khi có em trai, cô ấy cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều, thật kỳ lạ.
Không suy nghĩ nhiều thêm, Vương Tư Kỳ lái chiếc xe thể thao mui trần Porsche 718, chở em trai phóng đi khỏi trang viên.
Tiểu Lưu đang quét sân ở cửa liền lén lút trốn vào trong góc.
Nhìn thấy Tiểu Kha rời đi, trên mặt anh ta hiện lên một nụ cười tà ác.
Dưới gốc cây lớn bên cạnh có một sợi dây gai trói Tiểu Hắc vào gốc cây, để lộ cái bụng tròn vo của nó.
"Hừ, nếu không có cậu chủ, mình cũng không cần chạy bộ mỗi ngày nữa."
"Tiểu Hắc à, chỉ trách mày đi theo một chủ nhân tốt, he he he."
Tiểu Lưu cười cực kỳ gian xảo.
Anh ta thọc tay vào túi và lấy ra một chiếc… đùi gà.
Chân gà còn nóng hổi, thơm lừng khiến Tiểu Hắc bị trói vào gốc cây nhìn đến mức tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
Gâu gâu gâu gâu!
Gâu gâu!
Tiểu Lưu há miệng cắn một miếng thịt gà, sau đó khua khoắng đùi gà trước mũi Tiểu Hắc.
"Sủa đi, sủa đi, có sủa nát cổ họng cũng sẽ không có người chú ý đâu, khặc khặc khặc."
Dì Lam ở trong biệt thự đang tìm kiếm thứ gì đó trong phòng.
"Ủa? Tiểu Hắc đâu? Mới sáng sớm mà đã đi đâu vậy?"
Dì Lam nghi ngờ hỏi.
Trung tâm mua sắm Địa Vương.
Ở đây không chỉ có cửa hàng quần áo mà còn có quán ăn vặt, quán trà sữa, cửa hàng trang sức và rạp chiếu phim.
Vương Tư Kỳ đang cùng Tiểu Kha đi dạo quanh tầng hai.
Khi ở tầng một, Tiểu Kha đã mua rất nhiều đồ ăn vặt, trà sữa và đùi gà.
Đi trên đường, cậu một tay cầm trà sữa, một tay cầm đùi gà.
Đi giữa đám đông, hai người vô cùng nổi bật, một người là nữ thần có khí chất lạnh lùng, người còn lại là một bé yêu dễ thương trắng trắng mềm mềm.
Số người quay đầu lập tức bùng nổ, nam nữ già trẻ đều đổ gục.
"Này này này, nhìn cô gái xinh đẹp kia kìa, đôi chân dài miên man ấy, chậc chậc."
"Nếu tôi có thể nói chuyện với cô ấy một ngày thôi thì đời này cũng đáng giá rồi."
"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, phi!"
"Oa, thật là một đứa bé dễ thương. Thật là muốn ôm ôm, hôn hôn, bế lên cao."
"Đáng ghét, lừa người ta sinh con đúng không? Thật là muốn có một em bé thần tiên như thế này."
"A, không được, tim bà đây đang tan chảy vì sự dễ thương này rồi, gọi xe cấp cứu mau."
…
Tiểu Kha cảm giác được vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Mấy cô chú này đáng sợ quá đi.
“Chị, lát nữa chúng ta sẽ đi đâu?”
Tiểu Kha kéo bàn tay xinh đẹp của chị bảy. Nhiều người nhìn chằm chằm cậu khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Vương Tư Kỳ mỉm cười ấm áp, bàn tay xinh đẹp xoa đầu Tiểu Kha.
"Lát nữa đưa em đến công viên giải trí được không?"