Ăn mày tu tiên - Chương 16 Khán giả ở phía dưới đã hỗn loạn
Tiếng reo hò vang vọng khắp trung tâm thương mại.
Những người không rõ nguyên do nhao nhao chạy tới xem kịch, tạo thành một nhóm lớn hóng hớt.
Sau khi toàn bộ viên đá thô được cắt ra, cấu trúc bên trong của viên đá nguyên bản mới thực sự lộ ra.
Chỉ thấy mặt cắt bóng loáng, có một phần ba mặt phẳng màu ngọc lam, thuộc loại ngọc thạch Thanh Thủy chất lượng trung bình.
Tuy rằng giá cả không cao, nhưng có kích thước khá lớn nên cũng có thể bán ra một cái giá tốt.
Các nhân viên bước lên phía trước và nói vào loa phóng thanh.
“Theo quy định của cửa hàng chúng tôi, người xem có thể đấu giá, còn người bán quyết định có bán hay không.”
“Có giá thầu nào cho viên đá thô đầu tiên không?”
Bên dưới xôn xao bàn luận về giá trị của miếng ngọc này.
“Tôi nghĩ chất liệu ngọc có thể nặng tới mười cân, tôi ra giá 100 ngàn.”
“Tôi ra giá 120 ngàn.”
“140 ngàn!”
Giá cao nhất là 140 ngàn, người bán có bán không?
Nhân viên công tác hỏi Tiểu Kha, cậu gật đầu, dù sao đây cũng chỉ là viên đá tệ nhất trong số những viên đá thô mà cậu chọn.
"Người bán đã đồng ý bán, chúc mừng hai vị.”
Người mua đến trả tiền rồi vui vẻ đặt hai nửa viên đá lên xe rồi chở về nhà.
Cắt đá thô thứ hai.
Mọi người tiếp tục hóng hớt, thậm chí còn mang cả ghế nhỏ đến cắn hạt dưa xem kịch nữa.
Viên đá thô thứ hai là một viên đá nhỏ, ngay cả thợ cả cầm dao cắt đá cũng cảm thấy không có hy vọng.
Chẳng mấy chốc, viên đá bị tách làm hai, để lộ những khía cạnh lộng lẫy bên trong.
"Ồ, nó lại ra nữa à?"
Tiểu Kha nhìn mọi người há to miệng, cậu không nói nên lời, thứ này khó trúng như vậy sao?
Trên khán đài Vương Tư Kỳ cũng kinh ngạc, không ngờ em trai cô lại may mắn như vậy, liên tiếp lấy được hai khối ngọc.
Sau khi được chuyên gia thẩm định, bề mặt ngọc có màu đen như mực và là loại ngọc đen có chất lượng cao nhất.
"Một khối ngọc đen rất đẹp, bên dưới có ai ra giá không!”
“Tôi đây, tôi đây, tôi ra giá 150 ngàn.”
“160 ngàn.”
“170 ngàn.”
“Muốn gây sự đúng không, 200 ngàn!”
“Giá cao nhất là 200 ngàn, người bán quyết định có bán hay không.”
Tiểu Kha vẫn lựa chọn bán đi, loại ngọc này không phải thứ cậu cần.
Thợ cả không khỏi giơ ngón tay cái với Tiểu Kha, tên nhóc này thật may mắn.
Viên đá thô thứ ba.
Lần này cắt là một khối đá lớn.
Một lúc sau, tảng đá lớn thô ráp được chia làm hai, không có gì ở giữa.
Mọi người thở dài, dùng hết may mắn rồi sao, thứ này quả nhiên rất khó trúng.
Tiểu Kha đi về phía lão sư phụ, cậu cũng không nhìn lầm, chỉ là ngọc đều nằm ở nửa bên phải của tảng đá thô, vừa rồi lúc cắt vừa vặn vòng qua mặt ngọc.
“Ông à, ông cắt từ đây xem.”
Tiểu Kha chỉ vào nửa bên phải của tảng đá thô và ra hiệu bắt đầu cắt từ đây.
“Được, đừng nản lòng, có thắng thì có thua.”
Lão sư phụ bắt đầu cắt nửa phải, lần này cắt rất nhanh.
Nguyên thạch tách ra, ánh sáng trắng xanh lóe lên trước mặt mọi người.
“Hay rồi! Ra hàng tốt rồi!”
"Với vẻ ngoài này, ngọc trắng xanh chất lượng cao dường như thuộc loại Nhu Băng Chủng.”
"Một khối bạch ngọc lớn như băng, trời ơi, tôi tê hết cả người rồi.”
Nhân viên công tác còn chưa kịp lên đài kêu gọi thì dưới khán đài đã bắt đầu nhao nhao báo giá rồi.
“Tôi ra giá 500 ngàn!”
“5000 ngàn mà dám tranh bạch ngọc như băng á? Về nhà ăn hành tây trộn đậu hũ đi, cũng là màu xanh trắng, tôi ra giá tám mươi vạn!"
“850 ngàn!”
“900 ngàn!”
“1 triệu!”
Nhân viên công tác thấy không ai đấu giá nữa, tuyên bố giá cao nhất là một triệu.
Tiểu Kha vẫn lựa chọn bán ra.
Vương Tư Kỳ muốn Tiểu Kha đừng bán, cầm về nhà làm vật kỷ niệm cũng được.
Viên đá thô thứ tư.
Người khác không tranh cãi nữa, mà lẳng lặng chờ đợi kết quả cắt đá.
“Cái gì!”
Tảng đá thô bị tách ra, lần này xung quanh không còn một tiếng động nào nữa, tất cả mọi người, kể cả thợ cắt đá đều kinh ngạc nhìn bề mặt cắt mịn màng.
Bề mặt ngọc bích có màu sắc thuần khiết, trắng tinh khiết, giống như những đám mây trắng trên bầu trời.
“Đây là…. Băng Chủng Bạch Ngọc!”
Lần này người tụ tập lại càng đông hơn, ngay cả nhân viên và giám định viên trong tiệm ngọc cũng bước ra xem.
"Chất lượng này, màu sắc này, mẹ kiếp!”
“1 triệu!”
“Một triệu hai trăm.”
“Hai triệu, cửa hàng ngọc thạch của tôi đã lấy rồi, hy vọng mọi người ở đây có thể nể tình.”
Không ngờ miếng ngọc cắt ra lại khiến chủ tiệm ngọc kinh ngạc, dường như ông ta đã bị miếng ngọc này hấp dẫn.
“Giá cao nhất là hai triệu, người bán có bán ra hay không.”
“Bán.”
Viên đá thô thứ năm là Băng Chủng Dương Chi Ngọc, được bán ra với giá 2 triệu 800 ngàn.
Viên đá thô thứ sáu hóa ra là Hoàng Ngọc thuần chủng, bán ra với giá 1 triệu 530 ngàn.
Viên thứ bảy và thứ tám được bán với giá chín trăm ngàn.
Tất cả mọi người đều bối rối, đây không phải là đánh bạc mà đây rõ ràng là phát sóng trực tiếp về việc mở hộp ngọc!
Mỗi một khối nguyên thạch đều được bán với giá cao, ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh.
Vẫn còn bốn viên đá thô cuối cùng chưa được cắt ra.
Lão sư phụ đã chết lặng, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp phải chuyện kỳ quái như vậy.
Khối nguyên thạch thứ chín lại cắt ra Dương Chi Ngọc, chỉ là viên này lớn hơn viên trước một chút.
Cửa hàng ngọc được mua với giá ba triệu nhưng Tiểu Kha lại không tính toán giá cả.
Cậu tới đây không phải để kiếm tiền mà là để tìm ngọc thạch cực phẩm chế tạo linh khí.
Tiểu Kha chờ mong nhìn ba viên nguyên thạch còn lại.
Thợ cả vận chuyển máy móc lại và cắt một viên đá thô.
Mọi người đều sợ hãi muốn tăng huyết áp.
“Con mẹ nó, đây là loại ngọc gì vậy?"
“Sao tôi chưa từng thấy loại ngọc này nhỉ?”
“Ngọc mà cũng trong suốt nữa sao?”
Chân của người giám định cảm thấy yếu ớt, cực phẩm Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy có kích thước to bằng khuôn mặt.
Xong đời rồi, nếu không sàng lọc ra loại ngọc này thì ông chủ nhất định sẽ sa thải mình mất.
Rất nhiều giám định viên đồng loạt kêu rên, đừng chơi đùa thế này nữa.
Nhân viên lên sân khấu.
“Cực phẩm Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, bắt đầu ra giá!”
“Tám triệu! Tập đoàn Kiến Công tôi muốn có nó!”
Một ông chủ đầu trọc ăn mặc bảnh bao lên tiếng.
“Chín triệu, xin các vị nể mặt tập đoàn Phong Tuấn tôi.”
“10 triệu, đấu giá thì không nể mặt mũi ai hết, từ trước đến nay đều là ai ra giá cao thì sẽ thắng.”
Cửa hàng ngọc thạch cũng không dám xen vào việc đấu giá của mấy ông lớn này.
“10 triệu 200, tập đoàn Khánh Dương tôi sẽ tặng cho gia chủ Âu Dương, xin các vị nghĩ lại.”
“Hừ, một con chó của nhà Âu Dương mà thôi, Lý thị chúng tôi ra giá 13 triệu.
Trái tim của người xem run rẩy trước mỗi lần tăng giá, toàn bộ lầu bảy bị vây chật như nêm cối.
Cuối cùng, nguyên thạch được nhà họ Lý mua lại với giá cao mười lăm triệu.
Còn lại hai viên đá thô cuối cùng.
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng ở đây, ngay cả người qua đường không biết tên cũng cảm nhận được cảm giác áp bách.
Một viên đá thô khác được cắt ra, tất cả mọi người đều cảm thấy viên ngọc trước mặt thật kỳ lạ.
“Đây là ngọc lam thủy à, sao lại cắt ra rác rưởi thế.”
“Sao ngọc lam thủy lại vô dụng được, khối này cũng phải mấy chục ngàn, anh giống như là nhìn thấy quá nhiều người đẹp nên cảm thấy người bình thường đều không đẹp vậy.”
Hai tay Vương Tư Kỳ nắm chặt tay vịn ghế, đây không phải là ngọc Lam Thủy!
Mấy chuyên gia nhiều kinh nghiệm dường như phát hiện ra cái gì đó nên vội vàng chạy tới xem xét.
"Hả? Những lão già này đang làm gì vậy? Một khối ngọc lam thủy có gì hay à.”
Bên cạnh có người lên tiếng, âm thanh cũng không nhỏ lắm.
Một vị giám định sư đức cao vọng trọng xoay người rống lên.
“Câm miệng, đồ nhà quê, đây đâu phải ngọc lam thủy!”
Mọi người lại cẩn thận quan sát nguyên thạch, còn có người lấy hình ảnh trên mạng ra so sánh.
“Hình như là không giống thật.”
“Sao tôi lại cảm thấy viên ngọc này ấm hơn và mềm hơn nhiều so với ngọc lam thủy nhỉ?”
"Đúng vậy, hơn nữa ngọc bích không chỉ tinh xảo, mà bên trong còn có chút ánh sáng tím, thật thần kỳ.”
“Quả thật rất có linh tính.”
Sau một hồi thảo luận, các nhân viên đã lên sân khấu.
“Khụ khụ… Đế Vương Lam Quang Ngọc to bằng nắm tay, bắt đầu ra giá.”
“Ông trời ơi, mau gọi xe cứu thương đi, tôi đau tim quá.”
"Trời ạ, tôi lại có thể nhìn thấy Đế Vương Lam Quang Ngọc, đời này sống thật đáng giá.”
“Nghe nói khối ngọc bội Vương gia mua cho con trai duy nhất được làm từ Đế Vương Lam Quang Ngọc, nhỏ hơn mười lần và được bán đấu giá một trăm triệu.”
“Nói vậy thì, một tỷ!!”
Tất cả mọi người đều bối rối.
“Mau mau mau, thông báo cho chủ nhà nhà họ Lý, chuẩn bị kinh phí đi.”
"Mau liên lạc với gia chủ Âu Dương, nói một tảng đá lớn Đế Vương Lam Quang Ngọc đã xuất hiện.”
“Thông báo cho gia tộc, chỉ cần chúng ta có thể mua được với giá rẻ và bán đấu giá thì chúng ta có thể dễ dàng kiếm được hàng trăm triệu rồi.”
…
Khán giả ở phía dưới đã hỗn loạn.
Còn có người muốn xông lên sân khấu tranh mua, một tỷ bày ở trước mặt, ai mà không điên cuồng được cơ chứ?
Tiểu Kha lạnh lùng nhìn chăm chú mọi người, chỉ cần ai dám tới gần, cậu chắc chắn sẽ không nhẹ tay.
Vương Tư Kỳ đứng lên, chỉ cần có tình huống bất ngờ cô ấy nhất định sẽ bảo vệ em trai mình thật tốt.
Chờ an ninh duy trì tốt trật tự, mọi người lại bắt đầu một đợt chiến đấu mới.
“Ba trăm triệu!”
“Người ra giá chính là em trai ruột của người đứng đầu nhà họ Lý, cũng là người đứng thứ hai của nhà họ Lý.
“Ba trăm năm mươi triệu!”
Lần này người ra giá chính là con trai cả của nhà họ Âu Dương, Âu Dương Tu.
"Mọi người cũng đừng lề mề ở đây nữa, mọi người đều biết giá trị của khối ngọc này, tôi ra giá bảy trăm triệu!"
Nhà họ Cao, tổng giám đốc tập đoàn Cao thị Cao Gia Tuấn lạnh nhạt mở miệng.
Anh nhất định phải có được viên ngọc này!