Ăn mày tu tiên - Chương 6 Đồ nhi ngoan
Trong biệt thự, một người phụ nữ mặc đồng phục đi về phía Vương Tư Kỳ.
Bà ấy là quản gia ở đây, khoảng bốn mươi tuổi, đã phục vụ cho nhà họ Vương mấy chục năm.
Bà ấy đã chứng kiến đám người Vương Tư Kỳ lớn lên.
"Cô chủ, cô về rồi. Vào nhanh đi. Bây giờ tôi sẽ cho người đi làm bữa trưa."
“Không cần, dì Lam, tôi và em trai đã ăn rồi. Trước tiên dọn dẹp một căn phòng rồi bố trí cho tốt nhé.”
"Ông trời mở mắt, cuối cùng cậu chủ đã an toàn trở về, bây giờ tôi sẽ bố trí phòng."
Dì Lam dịu dàng nhìn Tiểu Kha, quay người mở cửa, sắp xếp người hầu dọn dẹp phòng.
Trong phòng khách có không gian rộng rãi, lối trang trí nhẹ nhàng, trang nhã rất phù hợp với thẩm mỹ của công chúng.
Tất cả các loại thiết bị gia dụng đều đầy đủ nhưng không ảnh hưởng đến độ sạch sẽ và vẻ đẹp tổng thể.
Vương Tư Kỳ ngồi xổm xuống, ôm mặt em trai, nhẹ nhàng nói với cậu: "Chị phải đi làm việc, em trai ở nhà chơi một lát nhé. Chị sẽ cho người ở cùng em, có chuyện gì thì bảo cô ấy nói với chị nhé."
Vương Tư Kỳ vẫy tay, bảo một nữ giúp việc trẻ đưa Tiểu Kha xuống tầng dưới chơi.
Cô ấy phải bận giải quyết kế hoạch phát triển của tập đoàn Vương thị ở khu Tân An.
Sau khi chị bảy lên lầu, Tiểu Kha và Tiểu Hắc bắt đầu khám phá ngôi nhà mới có chút xa lạ này.
Người giúp việc ở một bên cũng đi theo, bắt đầu giới thiệu cách bố trí trong nhà, như khu vui chơi giải trí ở đâu, phòng tiếp khách ở đâu, phòng ốc như thế nào…
Tiểu Hắc ở trong lòng cậu rất thông minh, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực Tiểu Kha.
Khi bước tới chiếc TV lớn, Tiểu Kha dừng lại.
Trước đây cậu đã từng nhìn thấy thứ này qua tủ kính, một chiếc TV thông minh dài một mét có giá sáu ngàn tệ.
Chiếc TV trong nhà được treo trong một cái rãnh trên tường, lớn gấp bốn, năm lần bất kỳ chiếc TV nào cậu từng thấy trước đây.
Tiểu Kha ước tính sơ bộ có lẽ chiếc TV này có giá hai mươi ngàn nhân dân tệ, nhưng trên thực tế, chiếc TV thương hiệu HS mới này được bán với giá một trăm hai mươi ngàn tệ.
“Cậu chủ nhỏ, cậu có muốn xem TV không?” Nữ giúp việc thăm dò hỏi.
Tiểu Kha gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần đó, đặt Tiểu Hắc xuống đất, để nó tùy ý đi loanh quanh.
Nữ giúp việc bật TV lên, mở ra hàng nghìn bộ phim hoạt hình để Tiểu Kha lựa chọn.
Sau một hồi do dự, Tiểu Kha chọn Sói vui vẻ và Cừu xám, xem vô cùng thích thú.
Nữ giúp việc bưng đĩa trái cây và các loại đồ uống đến trước mặt Tiểu Kha.
Phải nói là xem TV lớn thực sự rất thoải mái, Tiểu Kha đã bị nó mê hoặc rồi, thỉnh thoảng ăn một miếng dâu tây.
Bên kia, Tiểu Hắc đi khắp phòng, ngửi ngửi chỗ này chỗ kia.
Cửa không khóa mà hơi hé mở, Tiểu Hắc kéo hai cái rồi chui ra ngoài.
Gâu gâu!
Tiểu Hắc chạy loạn trong sân, lăn vài vòng trên cỏ rồi chạy ra bên ngoài trang viên.
Ngay sau đó truyền đến tiếng kêu giận dữ từ bên ngoài trang viên.
“Con chó hoang nhỏ này từ đâu tới vậy?”
Người đàn ông đang quét sàn nhìn Tiểu Hắc đang đào bới trong góc với ánh mắt chán ghét.
Chú chó con này bất ngờ xuất hiện và đào một cái lỗ trên bãi cỏ, làm mất đi một mảnh cỏ, trông rất khó coi.
Người đàn ông tức giận chạy đến bắt Tiểu Hắc, nhưng Tiểu Hắc dù chân ngắn song một khi đã chạy thì đến đàn ông trưởng thành cũng không thể đuổi kịp.
"Con chó chết tiệt, ông đây mà bắt được mày thì sẽ lột da của mày ra!"
Sau một hồi rượt đuổi, Tiểu Hắc bị người đàn ông dồn vào chân tường, bất đắc dĩ bị bắt lại.
"Chạy đi, chân mày ngắn nhưng chạy rất giỏi nha, sao mày không chạy nữa?"
Người đàn ông thở hổn hển, nắm lấy chân Tiểu Hắc và đi về phía cửa trang viên.
Anh ta nhất phải ném con súc sinh này đi thật xa, người đàn ông nghĩ thầm.
Một lát nữa phải tìm xem có phải có chỗ nào có lỗ hổng hay không mà để con chó con này lẻn vào trang viên.
Đến gần cửa, người đàn ông nhìn thấy dì Lam.
Lúc này dì Lam đang chỉ đạo mọi người di chuyển những thùng đồ ở cổng, trong đó có búp bê, đồ chơi, đồ dùng cho trẻ em.
"Chào dì Lam."
Dì Lam quay lại nhìn người đàn ông đang ôm chó rồi trả lời.
"Chuyện gì vậy Tiểu Lưu? Trông nhếch nhác thế, bị ngã à?"
"Không phải do có chó hoang chui vào trong trang viên sao? Tôi sẽ đưa nó ra ngoài, kẻo quấy rầy nhã hứng của cô chủ."
Tiểu Lưu cười gượng mấy tiếng.
"Ừ, có lòng rồi."
Ngay lúc dì Lam quay lại thì chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng ngăn cản Tiểu Lưu đang chuẩn bị rời khỏi trang viên.
"Con… con chó này không phải của cậu chủ nhỏ sao? Cậu bắt lại làm gì?"
Tiểu Lưu sửng sốt.
Anh ta cũng nghe nói cậu chủ nhỏ mất tích đã lâu hôm nay đã trở lại, cô chủ rất quan tâm đến cậu.
Để ăn mừng sự kiện này, mỗi người trong trang viên đều được phát cho một phong bì đỏ trị giá năm trăm nhân dân tệ.
Nhưng anh ta không nghe nói cậu chủ nhỏ còn mang về một con chó con nha!
Dì Lam bước tới ôm Tiểu Hắc lại, nhẹ nhàng vỗ đầu con chó.
“Cậu xem cậu đi, muốn ném nó đi à? Tôi thấy cậu cũng muốn bị ném ra ngoài đúng không? Nếu cậu chủ nhỏ tức giận, bên trên trách tội xuống, cậu gánh nổi trách nhiệm này không?"
Trên trán Tiểu Lưu toát mồ hôi lạnh, suýt nữa thì mất việc rồi.
Phải biết rằng, cho dù có quét sàn trong nhà họ Vương, tiền lương hàng tháng cũng có thể lên tới hơn mười ngàn tệ.
Không biết có bao nhiêu người đang muốn tranh giành công việc này đâu.
Tiểu Lưu vội vàng cúi đầu nhận lỗi với dì Lam, đồng thời vội vàng giải thích rằng mình không biết chuyện.
Cuối cùng, Tiểu Lưu rưng rưng nước mắt bị trừ một ngàn tệ vào lương.
Mọi người trong nhà ai cũng biết rồi, hôm nay anh ta lại bị chó bắt nạt!
Tiểu Lưu chán nản trở về vị trí của mình, đi dọn dẹp hố đất kia.
Hai tiếng đồng hồ sau, Tiểu Kha xem TV mệt mỏi, dì Lam ôm Tiểu Hắc đi tới.
"Cậu chủ nhỏ, phòng đã thu dọn xong rồi, theo tôi đi xem một chút nhé."
Dù xưng hô “cậu chủ nhỏ” khiến cậu rất không thoải mái nhưng Tiểu Kha vẫn chọn cách cam chịu.
“Cảm ơn dì Lam.”
Giọng nói ngọt ngào của Tiểu Kha khiến trái tim dì Lam tan chảy.
Không còn cách nào khác, người cao tuổi thích trẻ con như vậy đấy.
Lên tầng hai, dì Lam chỉ vào căn phòng ở cuối góc, đó là phòng của Tiểu Kha.
Dì Lam kiên nhẫn giải thích các phòng khác, chỉ vào các phòng đóng cửa.
"Phòng này là của cha mẹ cậu chủ nhỏ, phòng cô chủ ở lầu ba."
"Cha mẹ không có nhà à? Họ đi đâu rồi?"
Tiểu Kha rất muốn đi gặp cha mẹ, từ khi có trí nhớ, cậu chưa từng gặp cha mẹ bao giờ.
Nhưng cậu cũng sợ cha mẹ sẽ không thích mình.
"Ông bà chủ chắc hẳn đang ở phương bắc xử lý một số việc, một khoảng thời gian rất dài không thể về nhà được."
Dì Lam không nói với Tiểu Kha rằng cha cậu đang chống loạn ở miền Bắc, quan hệ ở Chiến khu Bắc Bộ gần đây rất căng thẳng.
Dì Lam mở cửa, để lộ ra một căn phòng trẻ em tinh xảo.
Đầy đủ các loại đồ nội thất.
Đặc biệt là dãy kệ đồ chơi và búp bê là thiên đường trong mơ của mọi cậu bé.
Chiếc giường trong phòng rất to và mềm mại, chăn bông được thêu hoa văn hoạt hình.
"Wow, căn phòng tuyệt quá."
Tiểu Kha phi lên trên giường, nhảy lên nhảy xuống. Nó thoải mái hơn rất nhiều so với chiếc giường trong hầm cầu.
Máy điều hòa thông minh trong phòng có thể điều chỉnh nhiệt độ phù hợp theo nhiệt độ phòng và bật 24/24.
"Cậu chủ nhỏ, cậu hài lòng không? Có cần gì thì cứ nói với dì Lam."
"Hài lòng, hài lòng ạ, cảm ơn dì Lam. Cháu có thể ngủ một lát được không? Cháu buồn ngủ quá."
"Được chứ, cậu chủ nghỉ ngơi thật tốt nhé. Nếu cậu có cần gì thì nhớ ấn nút ở đầu giường, dì Lam sẽ tới."
Dì Lam nhẹ nhàng đóng cửa lại, cười khẽ nói: “Thật là một đứa trẻ đáng yêu.”
Nhìn thấy dì Lam rời đi, Tiểu Kha cởi giày, khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, từ sáng sớm trong đầu cậu đã có cảm giác gì đó.
Bây giờ có thời gian rảnh, đúng lúc nhân cơ hội này để nghiên cứu xem nó là gì.
Sau khi bước vào Luyện Khí Kỳ, Tiểu Kha không chỉ cải thiện thể lực rất nhiều mà còn có thể khiến ý thức đi vào thức hải.
Thức hải là không gian tinh thần của con người, chỉ là người bình thường không thể truyền ý thức của mình vào không gian tinh thần.
Trong thức hải, không gian chỉ có chừng hai mươi mét vuông, ở giữa có sáu quang đoàn và một chiếc nhẫn đang lơ lửng.
"Đồ nhi ngoan."
"Sư phụ?"
Giọng nói của sư phụ truyền đến khắp không gian, Tiểu Kha quay vòng vo mấy lần cũng không thấy sư phụ ở đâu.
"Đồ nhi, khi con tiến vào thức hải, sư phụ đưa mấy thứ này cho con, lần sau sư phụ có thể chân chính gặp mặt con, luyện tập cho tốt, đừng để vi sư thất vọng."
"Chỉ khi con rót linh lực vào sáu quang đoàn này thì nó mới có thể mở ra. Còn chiếc nhẫn không gian này, sư phụ đã bố trí chín tầng phong ấn."
"Sư phụ hy vọng con có thể tìm ra con đường của riêng mình. Vi sư không thể để con trưởng thành dưới cánh chim sư phụ được."
"Nhớ kỹ, bản lĩnh của con nhất định phải giữ bí mật. Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, nhớ lấy!"
…
Tiểu Kha chăm chú nghe sư phụ giảng dạy, sau khi trong không gian không còn chút âm thanh nào nữa, Tiểu Kha đi về phía quang đoàn.
Chiếc nhẫn không gian tỏa sáng lóng lánh, nhưng sau khi linh lực của Tiểu Kha tiếp xúc, chiếc nhẫn sẽ tự động thay đổi kích thước phù hợp, đeo vào ngón áp út của bàn tay phải.
Tiểu Kha cũng cố gắng đưa linh khí vào trong quang đoàn, nhưng quang đoàn không phản ứng chút nào.
Xem ra tu vi của mình còn chưa đủ, sau khi thoát khỏi thức hải, Tiểu Kha mở mắt ra.
Nhìn chiếc nhẫn bạc thần bí trên tay, cậu tin chắc sư phụ thực sự đi rồi.
Hơn nữa, sư phụ đã để lại cho mình rất nhiều báu vật trước khi rời đi.
Tiểu Kha đưa linh khí thăm dò trong chiếc nhẫn, phát hiện không gian bên trong rất lớn, kích cỡ như một sân bóng rổ.
Sư phụ nói trên nhẫn có chín tầng phong ấn, đây hẳn chỉ là tầng đầu tiên.
Trong không gian có mười mấy ngọn đồi nhỏ lớn nhỏ, có ba quang đoàn lơ lửng ở giữa.
Cảm nhận được khí tức của Tiểu Kha, ba quang đoàn lập tức chìm vào linh hồn của Tiểu Kha.
Một ký ức khổng lồ cưỡng ép muốn hợp nhất với Tiểu Kha.
Mười phút sau, khi phun ra một hơi khí đục, Tiểu Kha đã tiêu hóa được ba quang đoàn.
Đây là ba quyển bí tịch, một quyển là Dược Vương Bí Điển, một quyển là Thiên Tượng Thần Sách, một quyển là công pháp tu luyện, Hỗn Độn Dung Thiên Quyết.
Sau khi lĩnh ngộ bí tịch, có thể nói, Tiểu Kha hiện tại thông thạo y thuật, kỹ năng rèn, thông thạo các loại cầm kỳ thi hoạ.
Cậu bé mạnh nhất thế giới hiện nay không ai khác chính là Tiểu Kha.
Ngước nhìn bầu trời bên ngoài, thấy vẫn còn khá sớm, Tiểu Kha nhắm mắt lại, bắt đầu bình tĩnh tu luyện.
Linh khí hội tụ vào trong cơ thể cậu, bao trùm cơ thể nhỏ bé của cậu, cuối cùng dung nhập vào đan điền.