Ăn mày tu tiên - Chương 7 Có thứ gì nổ à
Thời gian trôi nhanh, chân trời đã phủ một lớp hoàng hôn vàng óng.
Trong phòng, Tiểu Kha đã ngừng tu luyện. Tu luyện mấy tiếng đồng hồ đã khôi phục tinh khí thần của cậu lại trạng thái đỉnh cao.
Thu dọn đơn giản một lát, Tiểu Kha liền nhảy xuống giường, đi tới bàn học ngồi xuống.
Suy nghĩ một lúc, cậu cầm giấy bút lên, nhanh chóng viết ra một chuỗi ký tự rồng bay phượng múa.
Tuy rằng cậu chưa từng đến trường học, nhưng sư phụ đều đã dạy cậu toàn bộ thể chữ trong không gian thức hải.
Tất nhiên, sư phụ cũng sử dụng một số bí pháp mới đưa những kiến thức này vào sâu trong trí nhớ của cậu.
Viết xong, Tiểu Kha lại bắt đầu lo lắng.
Chỉ dựa vào tu luyện như thế này thì quá chậm, có lẽ phải mất khoảng mười lăm ngày mới có thể đạt đến Luyện Khí Trung Kỳ.
Trong trí nhớ, có thể dùng đan dược để tăng tốc độ tu hành, vì vậy Tiểu Kha viết xuống đơn thuốc Nạp Khí Đan.
Dược liệu đều ở trong nhẫn trữ vật, nhưng luyện đan cần có lò luyện đan để tăng nhiệt độ, thăng hoa dược tính.
Lò luyện đan biết tìm ở đâu đây? Cậu chưa từng nghe nói có thứ như lò luyện đan nha.
Khi Tiểu Kha đang đau khổ thì có tiếng gõ cửa phòng.
"Cậu chủ nhỏ, đã đến giờ ăn tối rồi, đi xuống với tôi đi."
Mở cửa, Tiểu Kha ngoan ngoãn đi theo dì Lam xuống lầu ăn cơm. Tu luyện lâu như vậy, Tiểu Kha đã đói bụng rồi.
Trong trí nhớ, khi tu vi đạt tới Trúc Cơ Kỳ, con người có thể không ăn không uống, chỉ dựa vào hấp thu linh khí cũng sẽ không đói bụng.
Đây đều là chuyện tương lai, hiện tại Tiểu Kha có thể ăn no là được.
Khi đi xuống lầu, Vương Tư Kỳ đã ngồi ở bàn ăn, xử lý xong công việc của công ty, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy có chút mệt mỏi.
Nhìn thấy Tiểu Kha đi xuống lầu, Vương Tư Kỳ vui vẻ lên, kéo Tiểu Kha ngồi xuống cạnh mình.
Bàn ăn rất lớn, có thể ngồi ít nhất hai mươi người ăn cùng lúc, trên bàn bày ra hơn chục món ăn.
Sườn om đỏ, cá chép chua ngọt, gà cay Trùng Khánh, đậu phụ chiên sốt tương cay…
Điều này làm Tiểu Kha chấn động, chẳng lẽ ngày đầu tiên về nhà, chị bảy đã muốn dùng đồ ăn ngon làm mình no chết sao?
"Chị bảy, em không ăn hết được."
Tiểu Kha nắm lấy góc áo của Vương Tư Kỳ, chớp đôi mắt to ngây thơ.
Vương Tư Kỳ vui vẻ dùng đũa gắp một miếng cá bỏ vào bát của Tiểu Kha.
"Em trai ngốc, chị không bảo em ăn hết, chỉ cần em ăn no là được."
"Không ăn hết thì những món này phải làm sao ạ? Vứt đi à?"
Vương Tư Kỳ nghe được câu trả lời của Tiểu Kha, vội vàng giải thích, đồ thừa sẽ có người xử lý, sẽ không lãng phí.
Nghe vậy, Tiểu Kha lập tức yên tâm, khẩu vị cũng cải thiện rất nhiều. Sau khi nếm thử mấy món ăn, Tiểu Kha liền không thể dừng đũa.
Chẳng bao lâu sau, cậu đã ăn no nê. Trong lòng cậu, ăn uống là một loại hưởng thụ.
Trong quá trình này, Vương Tư Kỳ không ăn được mấy miếng mà chỉ nhìn em trai mình với ánh mắt trìu mến.
"Em trai, ba tháng nữa là sinh nhật sáu tuổi của em đấy."
Tiểu Kha xoa xoa cái bụng căng tròn, suy nghĩ xem ngày sinh nhật của mình là khi nào.
"Sinh nhật phải làm gì? Em chưa từng có sinh nhật, ông nội cũng không biết sinh nhật của em là khi nào."
Vương Tư Kỳ cầm khăn tay lên lau khóe miệng cho Tiểu Kha, nhẹ giọng nói: "Sinh nhật của em là ngày chín tháng mười, chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa thôi. Sinh nhật là ngày được ăn bánh sinh nhật, mặc quần áo mới, cầu nguyện."
Tiểu Kha tưởng tượng cảnh tượng đó trong đầu rồi hỏi ngược lại chị gái bánh sinh nhật có vị như thế nào.
Vương Tư Kỳ nói với cậu nó mềm mại và ngọt ngào như mây vậy.
Sau bữa tối, Vương Tư Kỳ lén chụp ảnh em trai rồi gửi vào trong nhóm.
Vương Văn Nhã: Tư Kỳ, mấy ngày nữa chị sẽ về nhà. Phải rồi, phải báo cho cha mẹ biết tin em trai đã về nhà.
Nhạc Nhạc: Đúng vậy, mỗi lần cha mẹ nhắc đến Tiểu Kha đều rơi nước mắt, bây giờ Tiểu Kha đã trở về, có lẽ có thể khiến ông bà vui vẻ hơn.
Tâm Như: Chị cũng muốn về nhà, đã lâu không gặp em bảy rồi.
Vương Văn Nhã: Ý của Tuý Ông không phải ở rượu, em vì em trai thì có.
…
Hậu trường sân vận động quốc tế Kinh Đô.
Cô gái xinh đẹp mặc váy trắng không ngừng mỉm cười nhìn điện thoại, làn da trắng sữa phản chiếu hoàn hảo trên cơ thể.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, vóc dáng hoàn hảo, tinh xảo như một nàng công chúa bước ra từ thế giới cổ tích.
Cô ấy được mệnh danh là "Bà xã quốc dân", có lượng fan Weibo cao nhất và là nữ diễn viên nổi tiếng trong làng giải trí trong nước – Vương Tâm Như.
Hôm nay là buổi fan meeting của cô ấy.
Khi người dẫn chương trình đẩy bầu không khí lên cao trào, Vương Tâm Như duyên dáng bước vào giữa tiếng hò reo của vô số người.
"Vương Tâm Như, Vương Tâm Như!"
"Oa, vợ Tâm Như, anh yêu em!"
"Chị Tâm Như, chị là giỏi nhất!"
"Nữ thần, nhìn tôi này, nữ thần!"
Sau khi đi đến giữa sân, Vương Tâm Như cúi đầu vài lần với bốn phía.
"Các fan thân mến, xin chào các bạn."
"Ối ~"
Hơn trăm ngàn ghế trống đã được lấp đầy, những tiếng la hét chói tai như có thể dời núi lấp biển vang lên.
Vương Tâm Như đầu tiên bày tỏ lòng biết ơn của mình, sau đó hát mấy bài hát tự sáng tác.
Chẳng mấy chốc, fan meeting đã kết thúc.
“Tin rằng rất nhiều bảo bối đang mong chờ sự hợp tác của tôi với Hollywood vào tháng tới, nhưng đáng tiếc là tôi không thể tham gia sản xuất phim mới.”
"A? Tại sao vậy?"
"Bà xã Tâm Như, đừng mà. Anh còn đang chờ xem phim mới đấy!"
"Đừng mà, nếu lần này giành được giải thưởng, Tâm Như sẽ có được cả chuỗi giải thưởng điện ảnh và truyền hình quốc tế, không thể bỏ lỡ cơ hội này được."
…
"Lần này rút lui là do em trai thất lạc đã lâu của tôi đã trở về."
Vương Tâm Như giải thích với mọi người.
"Tôi muốn ở cùng với em trai mình, hy vọng mọi người có thể thông cảm. Tôi sẽ tranh giành cơ hội tiếp theo để mọi người xem bộ phim mới của tôi."
Cuối cùng Vương Tâm Như cúi đầu và nở một nụ cười ngọt ngào.
"Oa, Tâm Như thật dịu dàng. Thực sự ghen tị với em trai của Tâm Như."
"Không sao đâu, về nhà chăm sóc em vợ của anh đi. Anh hiểu em mà, bà xã Tâm Như."
"Hừ, ai là em vợ của nhà họ, nói cho rõ xem."
"Chị Tâm Như, chị có thấy em giống đứa con trai thất lạc từ lâu của chị không? Chị có thể dành nhiều thời gian bên em được không?"
"Oẹ ~"
Vương Tâm Như lui về hậu trường, nhìn Tiểu Kha trong ảnh với ánh mắt mong đợi.
Sau khi làm xong những công việc này, cô ấy có thể về nhà với em trai.
Nước M, Trung tâm Nghiên cứu Giáo dục Quốc tế.
Trong phòng họp, Vương Văn Nhã ngồi ở chủ vị, các giáo sư danh tiếng quốc tế phía dưới đều đang chờ Vương Văn Nhã sắp xếp cuộc họp.
"Trước hết, tôi muốn tạm thời trở về Hoa Hạ, giáo sư Piccolo sẽ tạm thời đảm nhiệm công việc của bộ phận. Nếu có việc gì không giải quyết được thì hãy liên hệ ngay với tôi. Tôi sẽ làm giáo sư tại Đại học Kinh Đô ở Hoa Hạ."
Trong phòng họp, một giáo sư tóc vàng phát biểu.
"Ồ, hội trưởng đại nhân thân mến của tôi, theo như tôi được biết, Đại học Kinh Đô Hoa Hạ được xếp hạng thứ mười bảy trên thế giới. Tại sao ngài lại hạ mình làm giáo sư ký danh ở đó? Chức hiệu trưởng của đại học nước M chúng ta ngài cũng có thể đảm nhiệm được mà."
Vương Văn Nhã xua tay…
Sau khi cuộc họp kết thúc, Vương Văn Nhã đã mua vé máy bay bảy ngày sau, chờ cô ấy giải quyết xong mọi việc thì sẽ về nước.
Bên trong trang viên nhà họ Vương, Tiểu Kha kéo chị gái đi gặp Tiểu Hắc. Ở một góc lối vào biệt thự, Tiểu Hắc đang vui vẻ ăn thức ăn cho chó, bên cạnh có một cái chuồng chó rất lớn.
Tất cả đều do dì Lam chuẩn bị trước đó.
Không thể không nói, ổ chó này còn thoải mái hơn chiếc chăn bông rách nát ban đầu của Tiểu Kha.
Nó không chỉ có tác dụng chắn gió, che mưa mà còn có đệm êm ái và một chiếc điều hòa nhỏ.
Sau khi trêu chọc Tiểu Hắc một lúc, Vương Tư Kỳ dẫn em trai về phòng.
Sau một hồi căn dặn, Vương Tư Kỳ lên lầu đi tắm trước.
Tiểu Kha ở trong phòng đang suy nghĩ chuyện luyện đan. Nhân lúc chị gái đang tắm, cậu cầm phương thuốc rón rén đi xuống lầu.
Dì Lam đang thu dọn đồ đạc hỏi cậu chủ muốn làm gì.
Tiểu Kha nắm lấy tay dì Lam, nói muốn xem phòng bếp. Cậu muốn xem trong phòng bếp có cái gì thay thế được lò luyện đan hay không.
“Trong bếp chẳng có gì thú vị cả, nếu cậu chủ đói thì dì Lam sẽ làm đồ ăn khuya cho cậu.”
Tiểu Kha kéo tay dì Lam, nũng nịu cầu xin dì Lam.
Thực sự không chịu nổi cậu nhóc này, dì Lam dẫn Tiểu Kha vào bếp.
Căn bếp của nhà họ Vương rất rộng, giống như bếp sau của khách sạn, bày đủ loại nồi chảo.
“Cái này là để nấu rau, cái này là để nấu món thịt, cái kia là để chiên, còn cái kia là để nấu canh…”
“Dì Lam, nồi cơm điện dùng như thế nào ạ?”
"Nồi cơm điện rất đơn giản, chỉ cần cho nguyên liệu vào, đổ một ít nước rồi điều chỉnh thời gian, điều chỉnh xong chỉ cần bật lên là được."
Tiểu Kha ghi nhớ kỹ. Khi hai người ra khỏi bếp, cậu nhân lúc dì Lam không để ý thì len lén chạy về.
Hôm nay cậu nhất định phải luyện thành Nạp Khí Đan, bằng không tốc độ tu luyện quá chậm.
Kế hoạch của cậu là sử dụng nồi cơm điện để thay thế lò luyện đan.
Kho tàng kiến thức của cậu rất hoàn hảo, nhưng bắt tay vào thì có hơi khó khăn.
Vì không đủ cao nên Tiểu Kha đã đặc biệt dời một chiếc ghế băng tới.
Đứng trên đó, đối diện với nồi cơm điện, cậu chuẩn bị bắt đầu luyện đan.
Phương thuốc được Tiểu Kha đặt phẳng phiu trên bàn. Tâm niệm khẽ động, cậu lấy ra những dược liệu cần thiết từ trong nhẫn trữ vật.
Nhân sâm, hạt râu rồng, hạt gỗ mục, nấm linh chi, hoa đuôi hổ…
Lại thêm chút nước không rễ, Tiểu Kha lần lượt ném mười hai loại dược liệu vào, điều chỉnh thời gian, nồi cơm điện bắt đầu chạy.
Tiểu Kha phóng thích ra một luồng linh khí yếu ớt, thông qua nồi cơm điện cẩn thận cảm nhận sự biến hóa của dược liệu.
Thời gian từng chút một trôi qua, dược liệu bên trong dần dần hòa tan thành chất lỏng, tinh hoa cũng bị bong ra.
Muốn thành đan thì phải dung hợp tinh hoa của các loại dược liệu với nhau, không ngừng thanh lọc, ngưng tụ chúng lại với nhau, cuối cùng dùng linh khí nén chúng thành đan.
Để đạt được đến bước này vẫn rất khó khăn, dù sao dược tính và điểm nóng chảy của mỗi gốc dược liệu đều khác nhau.
Vẻ mặt Tiểu Kha nghiêm túc, linh khí chậm rãi dung hợp dược liệu trong nồi cơm điện.
Mười lăm phút sau, trong nhà bếp truyền đến một tiếng nổ mạnh.
Âm thanh lớn đến mức kính cũng rung chuyển.
Chẳng mấy chốc, một nhóm người đã tụ tập ở cửa.
Mấy người giúp việc vây quanh dì Lam, tò mò nhìn vào bếp.
Trên cầu thang, Vương Tư Kỳ mặc đồ ngủ đi xuống lầu kiểm tra. Cô ấy vừa tắm xong, muốn kêu em trai đi tắm.
Sau khi tìm kiếm khắp tầng hai cũng không thấy em trai, sau đó dưới lầu lại có tiếng “bùm” truyền đến.
"Có chuyện gì vậy dì Lam? Có thứ gì nổ à?"
Vương Tư Kỳ vừa mới tắm xong, mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình che đi thân hình hoàn hảo, tạo nên vẻ đẹp khá lười biếng.
"Tôi cũng không biết, đang muốn đi vào nhưng mùi khói quá nồng."
Một nhóm người thận trọng bước vào bếp, quan sát những chiếc kệ bừa bộn.
Trong làn khói dày đặc, mọi người mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người nhỏ bé.
Nhìn kỹ hơn, đây chẳng phải là Tiểu Kha hay sao?
Song bây giờ, sắc mặt cậu đã xám xịt, mái tóc hơi nâu, toàn thân đen kịt.
Tiểu Kha cười với mọi người, hàm răng đặc biệt trắng. Như ngọn hải đăng trong đêm tối.
Cậu lúng túng giải thích.
“Chị bảy, dì Lam, nồi cơm điện nổ.”