Ăn mày tu tiên - Chương 89 Được rồi, chị gái, chúng ta đi thôi
Sau khi cúp máy, cô ấy tiếp tục nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Sau một khoảng thời gian làm việc mệt nhọc, cô ấy còn lâu mới thèm tham gia cái thứ gọi là huấn luyện đó.
Trong bốn ngày tiếp theo, hai người họ ngày nào cũng phải lặp lại bài huấn luyện của Vương Anh.
Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng thể lực và khả năng sinh tồn nơi hoang dã của Vương Tâm Như đã được cải thiện rất nhiều.
Tiểu Kha thì càng không cần phải nói, thể lực của cậu dường như là vô tận.
Ngay cả Tiểu Hắc, sau một hồi bồi luyện thì nó cũng có thể tự mình xây dựng một chuồng chó sang trọng.
Tiểu Hắc: Gấu gấu –
~
Thành tích của hai người họ cũng dần dần làm cho Vương Anh thỏa mãn, họ chờ đến lúc chương trình chính thức được ghi hình.
Cùng lúc đó, mức độ phổ biến của chương trình "Tuyệt địa sinh tồn" trên Internet đã dần dần tăng lên.
Chương trình tạp kỹ này chính là để cho các minh tinh sống trong cuộc sống hoang dã.
Không chỉ có vậy, mỗi một minh tinh khách mời còn có thể dẫn theo một người em trai hoặc em gái tham gia ghi hình.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, đây chính là một cú huých lớn, nó lập tức thu hút vô số ánh mắt.
Tổ chương trình thông báo rằng sẽ có một nhóm bí ẩn cũng sẽ tham gia ghi hình. Tiếng thảo luận suy đoán càng lúc càng lớn, giọng nói nghi ngờ cũng càng ngày càng nhiều.
"Chẳng lẽ lại là một trong bốn tiểu hoa đán khác sao?"
"Tôi nghĩ chắc hẳn là Uông Dương Dương đấy, mọi người đừng quên là anh ấy còn có một cô em gái."
"Lầu trên, em gái của anh ấy đã trưởng thành rồi, bạn nghĩ rằng điều này có thể xảy ra sao?"
"Tôi nghĩ chắc là Hoàng Dĩnh Nhi đấy, em trai của cô ấy chỉ mới 9 tuổi…"
Π
"Chắc hẳn là Thái Cáp Cáp nhà tôi rồi, các bạn chớ có đoán mò nữa."
Bốn giờ sáng, Tiểu Kha bí mật mở cửa rồi rón rén chui ra khỏi biệt thự.
Nhân lúc mọi người trong nhà vẫn còn đang ngáy o o, cậu nhanh chóng chạy ra sân sau.
"Kim Ô~"
Vừa đến sân sau, cậu lập tức triệu hồi Kim Ô.
Nhẹ nhàng nhảy lên, Tiểu Kha đứng trên phi kiếm và bay thẳng về phía chân trời.
Sáng sớm.
Nhà họ Vương ở Kinh đô.
Sắc trời vừa tảng sáng, những thành viên nhà họ Vương lại bắt đầu một ngày bận rộn.
Sáu người gác cổng và đồng nghiệp ca đêm thay ca cho nhau, họ lại quay trở lại công việc canh gác cổng chính.
Đội trưởng ngáp một cái, suốt cả đêm qua anh ta đã có thể yên tâm chơi cả đêm.
Adv
Hôm nay lúc thay ca, anh ta vẫn còn buồn ngủ, hai mắt đỏ ngầu.
Một vài người tinh thần vẫn còn phấn chấn, họ bí mất nhỏ giọng trò chuyện.
"Đội trưởng, gần đây anh đã sung bao nhiêu tiền vào trò chơi rồi?"
"Không nhiều lắm, tôi cũng chỉ mua ba bộ da xe, cũng mất có vài nghìn tệ thôi"
"Chậc chậc chậc, lúc trở về dẫn tôi đi trải nghiệm một chút đi, gần đây tôi không có da xe, em gái tôi cũng không thèm để ý đến tôi nữa rồi…"
Trong khi họ đang nói chuyện, một thanh niên mặc áo choàng trắng đi đến trước mặt mọi người.
Cậu ngẩng đầu, mỉm cười chào hỏi những người gác cổng.
"Chào buổi sáng, các anh trai.
"Chào buổi sáng."
Tiểu Kha xuyên qua vài người, cậu từ từ đi về phía khu biệt thự.
Trong đó có một người gác cổng không nhịn được mà quay đầu nhìn cậu thêm một lần nữa rồi lại quay sang hỏi đội trưởng.
"Đội trưởng, sao tôi lại cảm thấy người đó rất quen mắt vậy?"
"Có phải là cậu đang nói nhảm không, tôi thấy cậu ta cũng quen mắt.
"Khoan đã…"
Anh ta quay đầu nhìn về phía bóng lưng của Tiểu Kha, anh ta chợt nhớ tới cậu thanh niên mặc áo choàng trắng đã mạnh mẽ xông vào nhà họ Vương cách đây không lâu.
Mẹ kiếp!?
Mấy người họ còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Kha đã điểm nhẹ vài bước, cậu nhảy lên nóc biệt thự chỉ trong nháy mắt.
Cậu lại nhìn vào tòa nhà được xây dựng ở trung tâm một lần nữa, cậu cười toe toét, để lộ hai hàng răng trắng sáng.
"Kim Ô!"
Một thanh kiếm màu vàng kim cao ba thước xuất hiện trong lòng bàn tay của cậu, linh lực cuồng bạo lập tức được khuếch tán.
Adv
"Thính Phong Kiếm Quyết!"
Cả người Tiểu Kha tỏa ra một khí tức đáng sợ, một trận cuồng phong thổi ra từ trong không trung.
Những thành viên trong nhà họ Vương ở gần đó ngạc nhiên nhìn lên nóc biệt thự, họ thấy bóng dáng này có vài phần quen thuộc.
"Kiếm thứ hai, Trảm Nguyệt!"
Theo sau tiếng gầm giận dữ, thân kiếm nhanh chóng được bao bọc trong kiếm khí màu trắng bạc.
Một kiếm chém ra, một cơn cuồng phong nổi lên trong bán kính 100 mét, kiếm quang hình trăng tròn chém về phía tòa nhà trung tâm.
Ầm ầm!
Tòa nhà vừa mới xây dựng sụp đổ ngay lập tức, tiếng động lớn này truyền ra khắp nhà họ Vương.
Trong khói bụi mù mịt, ba vị võ đạo tông sư ôm lão gia chủ chạy đến một mảnh đất trống.
Vương Thanh Sơn kịch liệt ho khan vài tiếng, tức giận nhìn chằm chằm đống đổ nát trước mặt.
Kể từ lần trước khi tòa nhà bị phá hủy, sau một hồi vất vả nhà họ Vương mới có thể xây dựng một tòa nhà chính khác.
Thật không ngờ là khi vừa mới xây dựng xong lại bị san bằng một lần nữa.
"Đi… Đi giết nó!"
Lần thứ nhất chém sập tòa nhà còn chưa kịp tính sổ, lần này lại tiếp diễn!
Đây là đang giẫm đạp thể hiện của nhà họ Vương dưới lòng bàn chân
Sắc mặt của ba vị võ đạo tông sư trở nên u ám, họ bước lên một bước và lập tức xuất hiện cách đó mười mét.
Mỗi bước mười mét!
Chẳng mấy chốc họ đã đi đến chỗ Tiểu Kha, hơn mười vị tông sư cũng vội vàng chạy tới khi nghe thấy tiếng động.
Sau khi sơ tán những người làm xung quanh, họ nhảy lên mái nhà và bao vây cậu thật chặt.
Không giống như lúc trước, lần này tất cả mọi người đều lộ rõ sự tức giận, ánh mắt của họ khóa chặt trên người thanh niên mặc áo choàng trắng.
Người dẫn đầu võ đạo tông sư cất bước tiến về phía trước, nói với giọng điệu lạnh lùng.
"Cậu có phải là đang khinh người quá đáng không?"
"Trái với hiệp ước của Hiệp hội Võ giả, tùy ý công kích nhà họ Vương tôi, có phải là nên đưa ra một lời giải thích không!"
Tiểu Kha lộ ra sắc mặt mờ mịt.
Hiệp hội Võ giả có những hiệp ước nào?
Cậu chưa bao giờ từng nghe qua nha?
Thấy đối phương chậm chạp phản ứng, ông ta khịt mũi hừ lạnh lùng.
"Lão phu Bộ Kinh Thiên, khởi xướng cuộc chiến tông sư với cậu, xin mời!"
Tất cả các tông sư tản ra, ngay cả hai vị võ đạo tông sư khác cũng yên lặng lui về phía sau.
Điều đó có nghĩa là gì, cuộc chiến tông sư là cái gì?
Ngay khi Tiểu Kha muốn mở miệng hỏi thăm, cậu lập tức cảm nhận được một cỗ sát ý truyền đến.
Vài mũi tên linh lực thật nhỏ bắn phóng tới mi tâm của câu.
Cậu nhanh chóng nghiêng đầu sang một bên để né đòn này.
Bộ Kinh Thiên chắp hai tay ra sau lưng, ông ta nhẹ nhàng nhảy trên không trung, lập tức biến ra ngọn giáo băng trong không trung.
Khi ông ta xòe bàn tay ra, ngọn giáo băng bắn về phía Tiểu Kha.
Cậu nhanh chóng né qua trên nóc một căn biệt thự gần đó, dễ dàng hóa giải đợt tấn công này.
"Này, tôi đến đây không phải để đánh nhau!"
Ổn định cơ thể, Tiểu Kha lớn giọng hét lên với Bộ Kinh Thiên.
Bộ Kinh Thiên đáp xuống nóc nhà và nhanh chóng vọt về phía cậu.
Mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng cơ thể của ông ta lại linh hoạt đến lạ thường, tốc độ nhanh như một viên đạn.
"Tôi còn có thể tin cậu sao, tập kích gia chủ nhà bọn tôi hai lần liên tiếp."
"Hôm nay, tôi nhất định sẽ chém chết cậu!"
Vừa dứt lời, tay phải của Bộ Kinh Thiên ngưng tụ chân khí bàng bạc, nhắm về phía trái tim của cậu.
Tiểu Kha thở dài một hơi, bất lực nói.
"Tôi thật sự không cố ý~
Khi mọi người thấy một đòn tấn công của Bộ Kinh Thiên sẽ oanh tạc trên lồng ngực của cậu.
Một bàn tay trắng nõn đột nhiên chống lại một cú cuồng bạo này.
Mọi người hít sâu một hơi, họ ngạc nhiên khi chứng kiến một màn này.
Họ thấy cậu dùng một tay để ngăn cản nắm đấm của Bộ Kinh Thiên, cơ thể cũng không hề lùi lại nửa bước.
Người cảm thấy bất ngờ nhất, không ai khác đó chính là Bộ Kinh Thiên.
Một võ đạo tông sư như ông ta toàn lực ra tay thế mà rốt cuộc lại bị đối phương hời hợt tiếp được.
Hơn nữa nhìn vào dáng vẻ này của cậu, có lẽ vẫn còn dư vài phần sức lực.
Tuổi còn trẻ như vậy mà đã là một cao thủ võ đạo, người này rốt cuộc là ai?
Bộ Kinh Thiên thu lại nắm đấm, ông ta nhanh chóng lùi lại.
"Thằng nhóc kiêu căng, nếm của tao một chiêu đi."
Ông ta đề khí vận công, áo choàng màu trắng không có gió mà bay lên, một luồng khí thế bàng bạc phun ra.
Cho đến khi khí tức của ông ta đạt đến đỉnh điểm, hai tay đã bao trùm chân khí hùng hồn.
"Bài Vân Chưởng!"
Bàn tay với chân khí khổng lồ hướng về phía Tiểu Kha, tốc độ nhanh đến kinh ngạc.
Khi lòng bàn tay khổng lồ đến gần Tiểu Kha, cậu chỉ tùy tiện vung lên một kiếm.
Ánh kiếm lóe lên, bàn tay chân khí lập tức bị chém làm đôi, tiêu tán giữa không trung.
Sắc mặt Bộ Kinh Thiên trở nên nghiêm trọng, thực lực của đối phương kỳ lạ quá mức, ông ta hoàn toàn không thể nhìn thấu.
"Rốt cuộc thì cậu đang muốn làm gì?"
Tiểu Kha trông mong nhìn ông lão mặc áo trắng.
"Tôi muốn thêm 100 phần gà rán, 100 phần Coca, giống như lần trước là được rồi."
"Mẹ kiếp!?"
Những người có mặt ở đây đều tuôn ra lời lẽ thô tục, họ vốn dĩ không thể hiểu nổi cậu đang nghĩ gì.
"Đúng rồi, tôi còn muốn thêm 100 phần hamburger."
"Ừm… Thêm một vài miếng khoai tây chiên thì càng tốt." "Mẹ kiếp!?"
Bộ Kinh Thiên chập chạm định thần, cơ thể ông ta run nhè nhẹ vì tức giận.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
"Cậu phá hủy tòa nhà của nhà họ Vương tôi chỉ vì một ít thức ăn sao?"
"Đúng vậy."
Tiểu Kha mím môi, nhỏ giọng tự nhủ.
"Nếu đến một nơi hoang dã để sinh tồn thì cần phải dự trữ một chút thức ăn."
"Nếu như mình không tìm thấy đồ ăn, chị gái sẽ phải nhịn đói "
"Mình đúng là một đứa trẻ thông minh"
Bộ Kinh Thiên đạp một cước lên mái ngói của biệt thự,
dựng râu trợn mắt nói: "Cậu coi nhà họ Vương tôi là một cái hồ ước nguyện sao!"
"Nếu như muốn những thứ này thì cậu không biết đường mở miệng nói chuyện sao?"
"Chỉ riêng chi phí để xây dựng một tòa nhà cũng đã đủ để cho cậu ăn mười vạn con gà rồi"
Hai mắt ông ta trở nên đen xì vì tức giận, ông ta gần như ngất đi.
Trên mặt của cao thủ tông sư ở xung quanh đó cũng xuất hiện vài vạch đen, họ không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào.
"Tôi sợ sẽ không tìm thấy các người "
Tiểu Kha ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó mong chờ nhìn về ông lão mặc áo trắng.
Lúc này, Bộ Kinh Thiên cũng đang âm thầm tính toán trong lòng.
Tốt nhất là không nên trêu chọc vị cao thủ trước mặt này, ngay cả thực lực của cậu mà ông ta còn không thể nhìn thấu.
Nếu liều chết đánh cược một lần, nhà họ Vương sẽ tổn thất…
Sau một hồi do dự, ông ta quay người và phân phó cho mọi người
"Đi làm theo lời cậu ta nói!"
Hơn mười vị tông sư liếc mắt nhìn nhau, họ dựa theo mệnh lệnh của đại cung phụng, đi chuẩn bị những món đồ ăn đó.
cửa.
Tiểu Kha vui vẻ nheo mắt lại, đứng im chờ đồ ăn đưa đến
Trong lòng cậu đang thầm nghĩ.
'Dù sao, những người trong nhà họ Vương ở Kinh đô đều là kẻ xấu, họ đã đuổi cha mình ra khỏi nhà và thậm chí còn từng bắt cóc chị gái mình.
"Mà mình lại bay một quãng đường xa như vậy để đến đây, mình muốn ăn một chút cũng không quá phận đâu nhỉ?"
Ngay sau đó, hai chiếc xe tải chở đầy thực phẩm đã đậu gần đó.
Lần này có rất nhiều thức ăn, rất khó mang theo, vì vậy trước tiên cậu chỉ có thể thu vào nhẫn trữ vật trước.
Mặc dù đầy người vây xung quanh nhưng cậu đã dùng thuật dịch dung cho nên cũng không sợ bị người ta nghi ngờ.
Tiểu Kha nhẹ nhàng nhảy lên rồi đáp xuống bên cạnh chiếc xe tải.
Dưới ánh mắt sững sờ của mọi người, hai chồng thức ăn lớn đột nhiên biến mất không một dấu vết.
Một màn quỷ dị này làm cho đại não của những người có mặt ở đây lập tức trở nên đóng băng.
Đây có phải là một màn ảo thuật không?
Hai mắt Bộ Kinh Thiên mở to hết cỡ, ông ta cũng không biết rốt cuộc là cậu đã làm cách nào.
Trong mắt ông ta, người thanh niên mặc áo choàng trắng này càng ngày càng thần bí…
"Cảm ơn các người nha, các người thật tốt."
Tiểu Kha nở một nụ cười rạng rỡ, nghênh ngang rời khỏi nhà họ Vương.
Sắc mặt của sáu người gác cổng tràn đầy sự ngạc nhiên nhìn cậu bước ra khỏi cửa, tâm trạng rất phức tạp.
Ma Đô, biệt thự nhà họ Vương.
Vương Tâm Như đang tìm kiếm bóng dâng của Tiểu Kha ở khắp nơi.
Hôm nay, họ còn phải theo tổ chương trình đến vùng nông thôn cho nên cũng phải sớm chuẩn bị.
Sáng nay, cô ấy đến phòng của em trai để đánh thức cậu nhưng không ngờ là em trai lại không ở trong phòng.
Đúng vào lúc Vương Tâm Như chuẩn bị thông báo cho các thành viên khác biết thì cổng chính của biệt thự bị đẩy ra từ từ.
Một bóng dáng nho nhỏ đi vào đại sảnh, mỉm cười ngọt ngào với cô ấy.
Đây chẳng phải chính là đứa em trai đang biến mất của cô ấy đây sao?
"Em trai, em đã đi đâu vậy?"
Vương Tâm Như đi tới, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mập mạp của cậu.
bộ.
Cậu ê a giải thích một hồi, nói rằng cậu đã ra sân sau chạy
Lúc này, những thành viên khác trong gia đình cũng lần lượt xuống lầu, chỉ là không thấy bóng dáng của Vương Tư Kỳ đâu cả.
Gần đây, cô ấy suốt ngày ở lì trong công ty, đoán chừng là có chuyện quan trọng cần phải giải quyết.
dì Lam chuẩn bị kỹ càng hai vali, một lớn một nhỏ.
Tiểu Kha dùng thần thức thăm dò một phen, cậu phát hiện bên trong đều là quần áo để cậu và chị gái thay.
Vương Tâm Như giải thích với cậu.
"Đã đến lúc chúng ta xuất phát đến hiện trường ghi hình rồi, chúng ta đi thôi.
Nghe vậy, Tiểu Kha vội vàng xách vali chạy lên lầu.
dì Lam không khỏi thở dài, sức lực của cậu chủ thật là lớn.
Sắc mặt của hai vợ chồng nhà họ Vương lộ rõ sự lo lắng, họ không biết là con trai mình có chống đỡ và sinh tồn ở nơi hoang dã lâu dài hay không.
Qua một lúc rất lâu, Tiểu Kha mới đi xuống lầu một lần nữa.
"Được rồi, chị gái, chúng ta đi thôi."
Cậu mỉm cười, mở miệng nói với Vương Tâm Như, chiếc vali nhỏ phồng lên trông đặc biệt bắt mắt.
Hai người làm chạy đến nâng vali và theo họ ra khỏi biệt thự. Đã có một chiếc Maybach đậu ở bên cạnh cửa biệt thự từ sóm.
Sau khi cất hành lý, hai người họ ngồi lên xe.
Dưới ánh mắt bất đắc dĩ của những người trong gia đình,
xe từ từ lăn bánh rời khỏi biệt thự nhà họ Vương.
lại."
Vương Nhạc Hạo thở dài một hơi, ông khẽ nói.
"Hay là chúng ta cho người đi canh giữ con trai đi"
"Lần này họ rời đi, cũng không biết đến khi nào mới gặp
Vương Anh ở bên cạnh hai người chắp tay ra sau lưng, nhẹ nhàng đáp lại.
"Cha, cha đừng lo lắng, con đã cho người đi rồi.
"Nếu em trai không vui, con sẽ đích thân đưa em trai về nhà."
Vương Nhạc Nhạc thản nhiên cười cười, nếu em trai cô ấy thực sự không quen, chị hai chắc chắc sẽ nói được làm được.
Dù sao thì các thành viên trong gia đình cũng biết chị hai nổi tiếng là bướng bỉnh.
Lúc này, một chiếc Cullinan đang bí mật bám theo một chiếc xe Maybach.
Người ngồi trong xe là Giang Nam và hai người khác, hơn nữa, trong xe cũng chứa đủ loại nguyên liệu nấu ăn và nồi chậu.
Sắc mặt Giang Nam lúc nào cũng đen kịt.
Đường đường là một thiên tài võ đạo, vậy mà còn phải theo sau để giám sát cậu chủ còn chưa tính.
Bây giờ lại còn muốn anh ta kiêm luôn chức đầu bếp nữa, hơi quá đáng rồi đấy!