Ăn mày tu tiên - Chương 91 Chị năm… hơi lừa người
Trong lúc ngủ, cậu bị chị năm ôm chặt vào lòng.
Cái đầu nhỏ của cậu suýt nữa đã bị vùi vào hai ngọn núi nhỏ.
Vương Tâm Như nhẹ nhàng vuốt ve lưng em trai, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
…
Mặt trời nhô lên, thắp sáng ngôi làng miền núi tối tăm.
Một con gà trống lớn vỗ cánh bay lên nóc ngôi nhà nơi Giang Nam ở.
Sau khi hắng giọng, nó ngẩng đầu lên và bắt đầu gáy chói tai.
Ò ó o…
Tiếng gà gáy vang vọng ngôi làng miền núi rất lâu.
Giang Nam cầm gối che mặt lại, cuối cùng bực mình ngồi dậy.
Anh ta tức giận bước ra khỏi giường, cảm thấy vô cùng cáu kỉnh.
“Con gà ở đâu ra vậy?”
“Mẹ kiếp, tao bắt mày về nấu canh bây giờ!”
Dứt lời, anh ta mặc quần áo, đi ra ngoài.
Sau khi tìm kiếm theo tiếng gà gáy, anh ta phát hiện con gà trống trên mái nhà, vội nhanh chóng bước lên tường và nhảy lên mái nhà.
Ngay khi Giang Nam hung hãn tóm lấy, con gà trống lập tức vỗ cánh bay khỏi mái nhà.
Một người đàn ông và một con gà đuổi nhau trong sân…
Gà: Anh Nam, em sai rồi!
Tiểu Kha mơ mơ màng màng thoát khỏi vòng tay của chị gái, ngồi yên ở trên giường.
Sau đó cậu mới nhận ra mình đang ở trong căn phòng của nhà dân.
Lúc này, cậu chợt muốn về nhà.
Ở nhà không chỉ có cha mẹ mà còn có ba người chị.
Còn có Tiểu Hắc và Tiểu Lưu.
Vương Tâm Như cũng ngái ngủ ngồi dậy.
Vừa đứng dậy, cô ấy đã lao vào người em trai và hôn một cái chụt lên khuôn mặt trắng ngần của cậu.
Tiểu Kha lau nước bọt trên mặt, không khỏi nghi ngờ.
Adv
Chẳng lẽ đây là cái bẫy do chị năm giăng ra ư? Mục đích là để hôn mình mỗi ngày ư?
Cậu đã bị chị năm hôn mấy chục lần rồi.
Cộc, cộc, cộc!
Có tiếng gõ cửa phòng, nhân viên gọi hai người chuẩn bị xuống lầu.
Vương Tâm Như rời khỏi giường đi tắm rửa trước, Tiểu Kha đứng dậy chạy ra mở cửa.
Cậu kiễng chân lên và xoay tay nắm cửa, cánh cửa từ từ mở ra.
Ngay sau đó, Tiểu Kha đã bị hai cái camera đen như mực nhắm tới.
Hai người quay phim và một nhân viên đứng ngoài cửa.
Mọi người đều sửng sốt, các nhân viên còn tưởng rằng người mở cửa là Vương Tâm Như.
Không ngờ trước mặt họ lại là cậu bé đáng yêu này.
Vương Tâm Như vội vàng dừng việc tắm rửa, trò chuyện với mấy người họ rồi đóng cửa lại.
Tắm rửa xong, hai người đi xuống lầu và tụ tập dưới nhà trọ.
Lúc này, ngoài cửa đã có rất nhiều nhân viên vây quanh, trong đó có cả đạo diễn Hoa.
Hơn chục máy quay đều nhắm vào những người nổi tiếng như Quý Lạc Xuyên.
Ngoài Hạ Thiên Ca còn có một bộ đôi chị em khác, hiển nhiên là khách quý đến từ chiều hôm qua.
Hai người vừa đi ra ngoài, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Ôi, xin chào chị Tâm Như.”
Adv
Một giọng nói thì thầm vang lên.
Bạch Thiển Lam mỉm cười chào đón Vương Tâm Như.
Trước ống kính, cô ta cố tình lắc lư thân hình đi về phía hai người.
Điều này khiến Tiểu Kha nhớ đến xà tinh trong “Hồ lô cứu gia”.
Con xà tinh đó cũng đi lắc lư như thế.
Cuối cùng, cô ta bị hồ lô đại kim cương trấn áp dưới chân núi Ngũ Chỉ.
Vì trang phục hơi hở hang nên đôi chân trắng nõn của cô ta vô cùng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Tiểu Kha khó hiểu nhìn chị gái mình, chẳng lẽ người phụ nữ này là bạn của chị mình ư?
Thật ra thì cả hai chỉ gặp nhau vài lần trong những bữa tiệc lớn.
Nói họ là bạn bè thì chưa đủ.
Vì phép lịch sự, Vương Tâm Như cũng nói chuyện với cô ta vài câu.
Cô ta tên là Bạch Thiển Lam, có 24 triệu người hâm mộ trên Weibo.
Cậu bé đứng cạnh cô ta là cậu em trai chín tuổi Bạch Tiểu Phi.
Hiện tại nhóm năm ngôi sao đã tập hợp xong.
Đạo diễn Hoa khẽ hắng giọng, cầm loa lên nói.
“Chào mừng tất cả các vị khách quý đến với địa điểm ghi hình Tuyệt địa sinh tồn!”
Dứt lời, đám đông vỗ tay nồng nhiệt.
Tiểu Kha cũng mỉm cười, nhìn về phía chú đạo diễn đầy mong đợi.
“Trong năm ngày tới, mỗi nhóm sẽ có hai nhiếp ảnh gia đi theo quay phim chụp ảnh.”
“Trong năm ngày này, nhóm cần hoàn thành các cuộc thi khác nhau để đạt được số điểm cần có.”
“Sau đó số điểm có thể đổi lấy vật phẩm trong lần sinh tồn nơi hoang dã…"
“Ba ngày nữa, chương trình sẽ chính thức ra mắt.”
“Sinh tồn nơi hoang dã sẽ trở thành chương trình truyền hình thực tế.”
“Đồng thời, cứ ba ngày sẽ có một video được biên tập và phát sóng.”
…
Sau khi đạo diễn giải thích xong các quy tắc, mọi người đều hiểu được.
Điều này có nghĩa là năm ngày này yêu cầu mỗi nhóm phải thi đấu với nhau.
Điểm kiếm được có thể đổi lấy vật phẩm trong thời gian sinh tồn ở nơi hoang dã.
Nghe thì cũng có vẻ đơn giản.
Đạo diễn Hoa dừng lại một lúc rồi nói tiếp.
“Để tạo động lực cho mỗi nhóm, kết quả của cuộc thi cũng quyết định điều kiện sống của mỗi nhóm.”
? ? ?
Mọi người hơi bối rối, đạo diễn Hoa tiếp tục bổ sung.
“Mỗi ngày, đội có điểm cao hơn sẽ có điều kiện sống tốt hơn…”
“Tiếp theo, mời mỗi nhóm chọn một tên.”
Tiểu Kha vẫn còn ngơ ngác, cậu nắm tay chị gái, nhìn xung quanh.
Cố Tinh Hà mỉm cười, nhìn về phía camera, nói.
“Sự kết hợp giữa tôi và em trai sẽ gọi là nhóm Hai Ngôi Sao.”
Hạ Thiên Ca bàn bạc với em gái vài câu, sau đó lại nói với mọi người.
“Nhóm của chúng tôi tên là nhóm Thiên Vũ.”
Tên của nhóm Quý Lạc Xuyên và em trai Quý Tử Xuyên là nhóm Tử Xuyên.
Bạch Thiển Lam và Bạch Tiểu Phi là nhóm Phi Phi.
Tiểu Kha thấy những người khác đã chọn tên nhóm, lo lắng kéo ngón tay của chị gái mình.
Vương Tâm Như xoa đầu cậu, sau đó đi về phía trước, thấp giọng nói.
“Tên của nhóm chúng tôi là Kha Béo nhé.”
“Hả?”
Tiểu Kha tức giận bóp eo, nói.
“Em không có béo, chị đúng là không có năng khiếu đặt tên gì cả, còn không bằng em nữa.”
Vương Tâm Như nghe vậy, không khỏi nghĩ tới cái tên “Tiểu Hắc”.
Đúng là một người có năng khiếu bẩm sinh…
Cô ấy quỳ xuống nhéo má em trai mình, trêu đùa.
“Như này mà còn không béo à? Toàn thịt là thịt.”
Sau khi cả năm nhóm đã đặt tên xong, đạo diễn Hoa nhìn các nhân viên rồi nháy mắt ra hiệu.
Sáu chiếc xe thương mại từ xa lao tới và dừng cạnh mọi người.
“Tiếp theo mời các nhóm bắt đầu cuộc thi hôm nay.”
“Bây giờ xin mời lên xe và đến địa điểm thi đấu!”
Mười người lần lượt lên năm chiếc xe và nhanh chóng lái xe rời khỏi ngôi làng.
Một căn nhà dân ở cuối phía đông của ngôi làng.
Giang Nam cười khà khà, hai tay bưng chén canh gà nóng hổi đi vào phòng.
“Này, đừng ngủ nữa.”
“Canh gà đến rồi đây, nhân lúc còn nóng, uống đi.”
Hai người đàn ông nghi ngờ nhận lấy chén canh gà, mãi vẫn chưa mở miệng được.
“Giang Nam, con gà này ở đâu ra vậy?”
“Không biết. Sáng sớm gáy ồn ào quá nên tôi bắt nấu canh rồi.”
“Chết tiệt!”
…
Phía sau ngôi làng nhỏ trên núi có một con sông nhỏ, trong đó có rất nhiều loài cá bơi lội.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những chú cá lớn nổi lên trên mặt nước và phun ra bong bóng.
Đoàn xe của chương trình dừng lại bên đường, đoàn được đưa sang một con sông nhỏ.
Tiểu Kha vui vẻ chạy tới bờ sông nhưng lại bị Vương Tâm Như tóm lại.
“Em đi theo chị, đừng có chạy lung tung, bờ sông nguy hiểm lắm.”
“Ồ.”
Khi tới con sông nhỏ, chỉ thấy cần câu và thúng cá được đặt ngay ngắn bên bờ sông.
Đạo diễn Hoa cũng bắt đầu giải thích thể lệ của cuộc thi.
“Hôm nay chúng ta tổ chức thi câu cá, một cân cá có giá trị một điểm!”
“Nhóm có số điểm cao nhất sẽ giành vị trí đầu tiên…”
“Thời gian là trong vòng ba tiếng, bắt đầu ngay bây giờ!”
Bạch Thiển Lam tỏ vẻ mặt không hài lòng nũng nịu nói trước ống kính.
“Ôi, tôi không biết câu cá, làm sao đây?”
Cổ họng của Cố Tinh Thần ngứa ngáy, không khỏi bật cười.
Anh ta cũng không biết trước đây giọng nói của Bạch Thiển Lam lại như vậy, giống như là trong cổ họng bị vướng chiếc dép vậy.
Quý Tử Xuyên hưng phấn nhảy cẫng lên, hét lớn.
“Wao, anh trai, ở nhà em vẫn thường câu cá lắm.”
“Ha ha, chúng ta sẽ về nhất cho xem.”
Tiểu Kha nhìn chị năm, khẽ hỏi.
“Chị à, chị biết câu cá không đấy?”
Vương Tâm Như lắc đầu, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ bất lực.
Khi đóng phim, cô ấy có thể đóng bất kỳ vai nào một cách dễ dàng.
Nhưng bảo cô ấy đi câu cá thì quả thật hơi khó khăn.
Giữa nữ hoàng điện ảnh truyền hình và cao thủ câu cá có mối quan hệ nào à?
Tổng cộng có mười cái cần câu.
Năm cái lớn và năm cái nhỏ.
Cần câu nhỏ rõ ràng là dành cho trẻ em.
Khi mọi người đã sẵn sàng, trò chơi chính thức bắt đầu.
Tổ chương trình đã chuẩn bị mồi câu từ lâu, loại bỏ rất nhiều phiền toái cho mỗi nhóm.
Quý Lạc Xuyên vừa dạy em trai mình cách câu cá, vừa vung cần câu ra.
Thao tác điềm tĩnh và kỹ thuật điêu luyện đó quả thật là không ai có thể sánh bằng.
Không lâu sau, Cố Tinh Hà và em trai cũng vung cần câu ra.
Những người khác cũng móc mồi và bắt đầu câu cá.
Nhìn lại nhóm Kha Béo, Vương Tâm Như luống cuống móc mồi câu.
Cô ấy vừa vung cần câu ra, lưỡi câu đã móc vào áo của Tiểu Kha.
Cô ấy dùng lực mạnh đến mức suýt ném em trai mình xuống sông.
May mà Tiểu Kha có tu vi trong người mới không bị chị gái ném ra ngoài.
Vương Tâm Như cười ngượng nghịu, vội vàng gỡ lưỡi câu ra khỏi người em trai.
“Không sao, chờ chị quen rồi sẽ câu được cá ngay.”
Cô ấy an ủi em trai mình rồi lại không phục vung cần câu lên.
Lưỡi câu vẽ một hình bán nguyệt giữa không trung và móc trúng Tiểu Kha một cách chính xác.
Cậu bĩu môi, không biết diễn tả tâm trạng của mình như thế nào.
Chị năm… hơi lừa người.
Sau một hồi vất vả, cuối cùng Vương Tâm Như cũng ném được lưỡi câu xuống sông.
Lúc này, Quý Lạc Xuyên ở bên cạnh đã câu được một con cá trắm cỏ nặng hai cân.
Tiểu Kha cũng bắt đầu chơi với chiếc cần câu nhỏ.
Dựa theo thao tác của người khác, cậu cầm mồi lên, móc vào lưỡi câu.
Cậu chỉ cần hất nhẹ bàn tay nhỏ bé của mình, lưỡi câu đã vẽ nên một hình parabol tuyệt đẹp và rơi xuống nước.
“Cái này có gì khó đâu?”
Tiểu Kha âm thầm lẩm bẩm.
Vương Tâm Như ở bên cạnh nhìn đến ngây người, cô ấy không ngờ em trai lại thông thạo hơn cả mình.
Một nhiếp ảnh gia đi vòng quanh Tiểu Kha để quay video.
Lúc đầu cậu không quen lắm nhưng dần dần cũng quen được.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Bên cạnh, Quý Lạc Xuyên đã câu được bảy tám con cá, thậm chí Quý Tử Xuyên cũng câu được một con cá chép bạc nhỏ.
Theo ước tính sơ bộ, nhóm của họ đã được hơn mười cân cá.
Các nhóm khác cũng lần lượt câu được cá.
Ngay cả Bạch Thiển Lam cũng câu được một con cá nhỏ nặng tám lạng.
Trái lại bên phía Tiểu Kha, suốt một tiếng đồng hồ không có động tĩnh gì.
“Chị ơi, sao mãi không câu được cá vậy?”
Tiểu Kha đã mất kiên nhẫn, lông mày nhăn lại như bánh quai chèo.
Vương Tâm Như chỉ mỉm cười an ủi cậu, nói lát nữa sẽ câu được cá thôi.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua.
Tiểu Kha tức giận thu cần câu lại, không ngờ mồi đã bị ăn mất.
Con cá chết tiệt này, đã ăn hết mồi rồi mà lại còn không cắn câu!