Ăn mày tu tiên - Chương 92 Quả thực quá khoa trương
Tiểu Kha lại ném lưỡi câu ra ngoài.
Trong lúc này, cậu lập tức khai triển thần thức, phóng xuất ra linh lực để thăm dò vào trong mặt nước.
Dưới đáy sông, có hai con cá lớn đang bơi lội vui vẻ.
Đột nhiên, có một cái lưỡi câu nhỏ trên mặt nước từ từ rơi xuống, lơ lửng ở trước mặt chúng.
Trên lưỡi câu không có mồi, trong hai con cá đó, có một con cá đang quẫy cái đuôi lớn muốn rời đi.
Ngay lập tức, một luồng sức mạnh vô hình gắt gao trói chặt nó.
Cá: Cậu hai, mau cứu con!
Dưới sự khống chế của linh lực, con cá lớn bị kéo đến lưỡi câu và cắn chặt vào đó.
"Con cá hư hỏng, này thì không chịu nghe lời."
Tiểu Kha khẽ lẩm bẩm sau đó lập tức kéo cần câu lên.
Mặt sông nổi lên những gợn sóng, động tĩnh đó quả thực không hề nhỏ.
Vương Tâm Như giật nảy người, cô ấy không ngờ là em trai mình có thể câu được cá!
Cần câu nhỏ uốn cong thành hình bán nguyệt trong quá trình cậu kéo con cá đó lên.
Thật khó để có tưởng tượng, con cá này phải nặng tới mức nào mà làm cho cái cần câu trở nên như vậy.
Một màn này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, nhiếp ảnh gia nhanh chóng hướng ống kính về phía cần câu.
Quý Tử Xuyên vươn tay chỉ về phía Vương Tiểu Kha, ngạc nhiên hét lên với anh trai.
"Anh ơi, mau nhìn kìa."
"Hình như Vương Tiểu Kha đã bắt được một con cá rất lớnđó!"
Sau khi nghe thấy, Quý Lạc Xuyên đang chuyên tâm câu cá cũng dời tầm mắt lên bóng dáng nho nhỏ đó.
Vương Tâm Như đúng dậy, cô ấy muốn giúp đỡ em trai
mình.
Ngay khi cô ấy túm được cái cần câu từ tay em trai, cả người cô chao đảo dữ dội, suýt chút nữa là bị té xuống sông rôi.
Tiểu Kha che mặt, thực sự quá mất mặt.
Chị năm quá kém cỏi
~
Trong khi Vương Tâm Như vẫn đang cố gắng kéo cần câu thì cậu lại vận chuyển linh lực để kéo con cá lớn lên.
Adv
Một con cá trắm cỏ màu xanh vàng khổng lồ từ dưới sông bay lên không trung. Dưới sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời, vảy cá lóe lên ánh sáng màu vàng nhạt lấp lánh.
Cá trắm cỏ dài hơn nửa mét, trọng lượng của nó có lẽ phải hơn chục cân.
Con cá lớn rơi xuống bên cạnh bờ, thân cá vẫn không ngừng quẫy.
Cậu như một con hổ nhỏ vồ lấy con cá lớn.
Cảnh tượng này làm có những người đang chứng kiến nảy sinh một cảm giác, cuộc đại chiến của em bé và con thú khổng lô.
Cậu mặc trên người một chiếc áo khoác đầu hổ màu vàng nhạt do chị bảy chọn phối với quần dài màu đen.
Trong ống kính, một màn này biểu lộ một cảm giác đặc biệt linh động và đáng yêu.
Bây giờ vẻ ngoài đáng yêu đó lại kèm theo một chút hungdữ.
Mọi người đều trở nên ngơ ngác, họ không thể tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mình.
Ai mà dám tin, một cậu nhóc nhỏ bé thế mà lại có thể câu được một con cá lớn như vậy chứ?
"Wow, đó là một con cá mập lớn!"
"Nó có cắn người không?"
Cổ Tinh Hải ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào con cá lớn và cảm thấy hơi sợ hãi.
Anh trai Cố Tinh Hà vỗ vào cái ót của cậu ta một cái.
"Em trai ơi, em không nói lời nào thì cũng không ai xem em là kẻ ngốc đâu."
Anh ta nhìn Vương Tiểu Kha, rồi lại nhìn em trai mình với ánh mắt chán ghét.
Tại sao em trai anh ta đã 8 tuổi rồi mà lại không bằng một bạn nhỏ 6 tuổi nhà người ta vậy?
Với tư cách là một người câu cá có thâm niên, sắc mặt của Quý Lạc Xuyên còn tràn đầy sự ngạc nhiên hơn những người khác.
Trong khi mọi người chưa kịp phản ứng lại thì con cá lớn đã được Tiểu Kha bỏ vào trong giỏ.
Adv
Có ba bạn nhỏ nhìn cậu với ánh mắt sùng bái.
Bạch Tiểu Phi lộ ra vẻ khinh thường, trong lòng thầm lãm bẩm.
Chẳng qua là do may mắn nên mới câu được một con cá lớn như vậy, có gì đáng để ra oai đâu chứ?
Bạch Thiển Lam ghen ghét nhìn về phía giỏ cá của họ, nhếch miệng.
Vương Tâm Như ôm em trai và vui vẻ khen ngợi cậu một phen.
"Em trai của chị thật lợi hại, quá tuyệt vời!"
Tiểu Kha nằm trong vòng tay của chị năm khẽ thở dài mộtcái.
Xem ra cậu chỉ có thể dựa vào bản thân mình để đưa chị gái đi lên.
Còn một tiếng rưỡi nữa là kết thúc trận đấu, Tiểu Kha chỉ có thể tăng tốc.
Mục tiêu của cậu chính là trở thành số một!
Tiết mục đệm nho nhỏ này nhanh chóng đi qua, những người khác cũng thu lại tâm tư và vùi đầu câu cá một lần nữa.
Tiểu Kha giơ cần câu lên định vùng cần nhưng lại bị Vương Tâm Như vươn tay ra ngăn lại.
Cô ấy nhìn cần câu một cách cẩn thận, sau đó chỉ vào lưỡi câu và nói.
"Em trai, em quên móc mồi câu rồi kìa?"
Cậu gãi gãi đầu và giả vờ giả vịt treo mồi lên lưỡi câu.
Bàn tay nhỏ bé vung cần, lưỡi câu từ từ rơi xuống sông.
Không lâu sau, cần câu nhỏ lại cong lên.
"Hả? Lại có cá cắn câu à?"
Mọi người đều rơi vào trạng thái ngây ngốc, lúc này, họ không biết phải bày tỏ cảm xúc của mình như thế nào.
Quả thực quá khoa trương…
Tiểu Kha hơi dùng sức một chút, cần câu nhanh chóng được nâng lên.
Một con cá mè nặng hơn mười cân bị ném đến chỗ chân của Vương Tâm Như.
Cô ấy lập tức bị dọa tới mức mặt biến sắc, mở miệng phát ra một tiếng thét.
A
~~~
Tiểu Kha điềm tĩnh nhặt con cá mè lên và bỏ vào trong giỏ.
Cậu nhìn chị năm với ánh mắt khó hiểu, chẳng lẽ chị gái mình sợ cá sao?
Nhiếp ảnh gia đã phóng to cảnh tượng này lên và quay chụp lại nó một cách hoàn hảo.
Sau khi Vương Tâm Như hít sâu vài hơi, cô ấy mới từ từ lấy lại sự bình tĩnh.
Cô ấy không sợ cá.
Nhưng mà đột nhiên có một con cá lớn như vậy bay đến trước mặt, quả thực rất dọa người đấy.
Sắc mặt Quý Lạc Xuyên trở nên nghiêm túc.
Tại sao một bạn nhỏ lại có khí lực lớn như vậy chứ?
Càng là cao thủ thì mới biết được câu một con cá lớn khó khăn đến mức nào.
Nó không chỉ liên quan đến kỹ thuật mà còn phải kèm theo một chút thể lực cá nhân nữa.
Muốn câu được một con cá nặng hơn mười cân thì sức mạnh cánh tay của người đó cũng phải hơn sáu mươi cân…
Em trai của anh ta đã 10 tuổi thế mà thậm chí còn không thể nâng được một quả tạ nặng 30 cân.
Trong ấn tượng của anh ta, Vương Tiểu Kha cũng chỉ vừa tròn 6 tuổi.
Một đứa trẻ 6 tuổi mà lại có khí lực lớn như vậy sao?
Cuộc thi câu cá vẫn đang tiếp tục diễn ra, Tiểu Kha lên tục câu được những con cá lớn.
Có vài người ở sát bên cạnh đã bị tê liệt vì sốc.
Em bé nho nhỏ dễ thương này luôn nâng cần câu lên rồi lại vung cần câu làm cho người khác cảm thấy áp lực không thôi, họ đâu còn tâm tư nào để câu cá nữa.
Giỏ cá của nhóm Kha Béo dần dần được nhét đầy, nhìn qua ước chừng cũng phải hơn bảy mươi câ.
Cá trong giỏ cũng rất náo động, mấy con cá lớn không ngừng quẫy đuôi.
Cá lớn: Ôi!!! Cậu hai sao cũng vào đây rồi?
Cá cậu hai: Cậu và mợ của con đều đang ở đây.
Cá mợ hai: Anh đúng thật là, đừng nói như vậy, em nói cho anh biết….
Những con cá này đều do một mình Tiểu Kha câu được.
Trong toàn bộ quá trình, Vương Tâm Như dường như trở thành người vô hình.
Cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn em trai câu cá, sau đó… Nằm xuống.
Cho dù có thế nào đi chăng nữa thì lưỡi câu và cá của em trai cũng thuộc về nhóm của cô ấy.
Cô ấy chỉ cần làm một người đầu đường xó chợ là được rồi
2
Tiểu Kha đang câu cá hăng say, đột nhiên có một cô gái nhỏ chạy đến trước mặt cậu.
Vì thấy khó hiểu nên cậu đã mở miệng dò hỏi.
"Chị Vũ Hà, có chuyện gì vậy?"
Cô gái nhỏ cười ngọt ngào với cậu, lắc đầu nói.
"Chị và chị gái không hề câu được con cá nào cả."
"Chị đến đây để xem em câu cá như thế nào để học theo.
Tiểu Kha ngượng ngùng cúi đầu xuống, thấp giọng lẩm bẩm.
"Em có linh lực đẩy, chị không học được đâu."
Buông cần câu xuống, cậu chạy đến nhìn giỏ cá của nhóm Hạ Thiên Ca để kiểm tra.
Trong cái giỏ của họ chỉ có vẻn vẹn một con cá nằm trong đó, khoảng chừng nửa cân.
Nho nhỏ, rất đáng yêu.
Tiểu Kha vẫn nhớ rằng, trước đó, Hạ Thiên Ca đã gửi lời chúc trong bữa tiệc sinh nhật của mình.
Ngay khi nghĩ đến điều này, cậu đã âm thầm quyết định phải trợ giúp nhóm Thiên Vũ.
Xoay người lại, Tiểu Kha chạy đến cái giỏ cá của mình và lấy ra một con cá lớn.
Dưới ánh mắt hết sức ngạc nhiên của mọi người, cậu bỏ con cá lớn vào trong cái giỏ của chị em nhà họ Hạ.
Đạo diễn Hoa tặc lưỡi, ông ta muốn lên tiếng ngăn cản.
Suy cho cùng, trong thể lệ của cuộc thi cũng không có chuyện tặng cá giữa các nhóm.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của Vương Tâm Như, ông ta đành phải nuốt lại lời nói xuống bụng.
Quên đi, người ta có bối cảnh.
Không thể trêu vào.
Bạch Thiển Lam ngây người nhìn chằm chằm Vương Tiểu Kha, sau đó cô ta nở một nụ cười xấu xa.
"Em trai Tiểu Kha
~
Bạch Thiển Lam vẫy vẫy tay với cậu, tủi thân phàn nàn nói.
"Em trai Tiểu Kha, chị gái này cũng không câu được cá.
"Có thể đưa cho chị một con được không?"
Cố Tinh Hà vẫn luôn im lặng cũng phải nâng mắt lên nhìn, anh ta dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Bạch Thiển Lam.
Câu cá đều phải dựa vào năng lực của bản thân, tại sao cô ta lại không biết xấu hổ mà còn yêu cầu như vậy?
Suy nghĩ của những người khác đều giống nhau đến một cách đáng ngạc nhiên.
Tiểu Kha thắc mắc nhìn về phía hai người đó, sau đó cười hì hì trả lời.
"Chị, chúng ta còn phải thi đấu đấy."
"Tôi cũng không thể đưa cá cho chị đâu."
Bạch Tiểu Phi lắp bắp sửng sốt, không ngờ Vương Tiểu Kha lại trực tiếp từ chối chị gái của mình.
"Tại sao Vương Tiểu Kha lại keo kiệt như vậy chứ?"
Mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng Bạch Thiển Lam vẫn cười nhạt nói.
"Vậy tại sao em Tiểu Kha lại đưa cá cho chị Hạ, tại sao không chịu đưa cho chị vậy?"
"Chẳng lẽ là do không thích chị sao?"
Đó là một câu hỏi vô cùng xảo trá, bất kể cậu có trả lời như thế nào thì cũng không hay.
Nếu như phần hậu kỳ bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ra một cuộc khẩu chiến giữa các fan hâm mộ.
Đôi mắt xinh đẹp của Vương Tâm Như càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, trong lòng cô ấy cũng đã hơi tức giận.
Sau khi suy nghĩ một chút, Tiểu Kha cười ngọt ngào giải thích với cô ta.
"Chị Hạ đã từng giúp đỡ tôi."
"Hơn nữa cá là do tôi câu được, tôi muốn đưa cho ai mà chẳng được, có đúng không?"
Khi bị hỏi như vậy, Bạch Thiển Lam không biết nên nói gì nữa.
Người ta có bản lĩnh câu được cá, muốn đưa cho ai mà chẳng được, quả thực cô ta làm gì có tư cách mà quản.
Từ tận sâu trong đáy lòng cô ta thầm mắng một tiếng, cô ta chỉ có thể tiếp tục quay về câu cá.
Vương Tâm Như hài lòng nhìn em trai, cô ấy không khỏi thầm khen ngợi.
Nếu như vừa rồi Bạch Thiển Lam lại nhắm vào em trai cô ấy thì cô ấy cũng không ngại đá cô ta ra khỏi chương trình đâu.
Với thực lực của cô ấy, muốn cấm sóng một Bạch Thiền Lam trong cái vòng này là một điều hết sức dễ dàng.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, tổ chương trình cũng kịp thời ra lệnh dừng trận đấu.
Mọi người lần lượt cất cần câu đi, như thể họ rất nhẹ nhõm.
Nhân viên công tác tiến lên thu lại tất cả giỏ cá của các nhóm.
Khi đến lượt nhóm Kha Béo, một nhân viên công tác nhấc nó lên một cách khó khăn.
Đạo diễn Hoa phải gọi thêm một nhân viên công tác nữa thì mới có thể khiêng cái giỏ đi.
Sau đó là lúc công bố những thứ hạng.
Đồng thời cũng quyết định đến điều kiện sống của các nhóm vào lúc này.
Mọi người đều hết sức lo lắng, họ thầm cầu nguyện rằng thứ hạng của họ có thể cao hơn một chút.
Sau khi đạo diễn Hoa biết được kết quả cân nặng, ông ta lớn tiếng thông báo với mọi người.
"Vị trí thứ năm, nhóm Phi Phi, ba cân!"
"Vị trí thứ tư, nhóm Hai ngôi sao, bảy cân!"
Cố Tinh Hải cười nhạt một tiếng, ít nhất anh ta và em trai cũng không nằm trong thứ hạng từ dưới đếm lên.
Sau khi nghe xong bảng xếp hạng, Bạch Thiển Lam nắm chặt tay và nhìn về phía Vương Tiểu Kha với đôi mắt tràn đầy oán hận.
Cô ta đã hoàn toàn đổ lỗ cho hai chị em Vương Tâm Như.
"Vị trí thứ ba, nhóm Thiên Vũ, mười tám cân!"
Hạ Vũ Hà vui vẻ, nhìn Tiểu Kha với ánh mắt đầy cảm kích.
Nếu không có cá do Tiểu Kha đưa tới thì họ sẽ ở vị trí thứ năm.
"Vị trí thứ hai, nhóm Tử Xuyên, bốn mươi cân!"
Nghe thấy một khối lượng cá nặng như vậy, mọi người đều lộ ánh mắt ghen tị.
Quý Lạc Xuyên cau mày, tò mò nhìn về phía Vương Tâm Như.
Anh ta rất tò mò về thành tích của hai chị em họ, anh ta không biết là khối lượng cá của họ nặng hơn anh ta bao nhiêu cân.
"Vị trí thứ nhất, nhóm Kha Béo."
"Tám mươi chín cân!"
Hit~
Ngay cả nhân viên công tác phụ trách quay phim cũng giật nảy cả người.
Tám mươi chín cân cá, sinh lực quả thực quá mãnh liệt!
Hạ Vũ Hà chớp chớp đôi mắt to tròn và ngạc nhiên mở miệng.
Vương Tâm Như vui vẻ xoa đầu em trai, đến gần sát bên cậu để khen ngợi một phen.
Một cân cá là một điểm, bây giờ số điểm của nhóm Kha Béo đã lên tới tám mươi chín điểm.
E rằng tổ chương trình cũng không thể ngờ được là sẽ có một nhóm nhỏ có thể câu được nhiều cá như vậy.
Sau khi bảng xếp hạng được công bố, có người vui vẻ cũng có người buồn rầu.
Sau khi mọi người thu dọn đồ đạc, họ đã lên xe của tổ chương trình để trở về bản làng miền núi.
Ngồi trong xe, Tiểu Kha tò mò nhìn người quay phim.
Hai người họ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau chằm chằm suốt chặng đường.
Cậu tò mò muốn xem video mà người quay phim xuất ra sẽ như thế nào.
Chẳng qua là vì cậu cảm thấy xấu hổ cho nên mới muốn hỏi thăm mà thôi.