NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ăn mày tu tiên - Chương 94 Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ

  1. Home
  2. Ăn mày tu tiên
  3. Chương 94 Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ
Prev
Next

Tiểu Kha nâng ống tay áo lên lau miệng, vui tươi hớn hở ợ một cái.

Mùi gà rán nồng nặc lan tỏa.

Mùi hương đặc biệt này ngay lập tức khiến người quay phim chú ý.

Vương Tâm Như đứng bên cạnh em trai, sắc mặt đỏ bừng.

Cô ấy vừa mới ăn trộm một cái đùi gà rán.

Nếu để các chị em biết được chuyện này thì mình nhất định sẽ bị trêu chọc mất.

Đặc biệt là em bảy, trong ấn tượng cô ấy ghét nhất là mấy loại thực phẩm chiên giòn này…

“Chị năm, em muốn đi ra ngoài chơi…”

Vừa dứt lời, cửa biệt thự vang lên từng tiếng gõ cửa.

Đứa bé đáng yêu nhảy nhót chạy ra mở cửa.

Mở cửa biệt thự ra, cậu bé nhìn thấy hai bóng người và hai người quay phim đang đứng ngoài cửa.

Người đàn ông mặc quần áo màu đen, trông vừa trưởng thành vừa thận trọng.

Cậu bé bên cạnh cao hơn Tiểu Kha một chút mặc áo khoác hoạt hình màu lam, thân hình có chút cường tráng.

Chính xác mà nói, là có hơi béo.

Dưới chân hai người đặt một giỏ cá, bên trong có hai con cá.

Cố Tinh Hà lộ ra nụ cười ấm áp, mở miệng nói với cậu bé.

“Vương Tiểu Kha, chị em đâu?”

"Chị gái em đang ở bên trong, anh trai có chuyện gì sao?"

Tiểu Kha chặn ở cửa đáp lại.

Cậu vừa nói xong, cậu bé bên cạnh Cố Tinh Hà kinh ngạc kêu lên.

“Wow, mùi gà rán thơm quá.”

“Vương Tiểu Kha, có phải cậu ăn vụng gà rán phải không?”

“Có thể cho tôi nếm thử được không?”

Cố Tinh Hải kích động ghé sát vào người cậu ngửi ngửi, nhưng lại không tìm được gà rán.

"Nếu không ở trên người, vậy nhất định là ở trong phòng!"

Adv

Bị đói bụng lâu như vậy rồi, cậu ta đã không thể chờ đợi được muốn ăn cơm.

Cậu ta bước những bước nhỏ tại chỗ, giống như một chú ngựa non sẵn sàng lao đi.

Chú ý tới dáng vẻ kích động của em trai, Cố Tinh Hà không khỏi che trán âm thầm nhức đầu.

Anh ta có chút hối hận vì đã dẫn em trai đi tham gia chương trình giải trí.

Nếu được phát sóng thì thật xấu hổ.

Vương Tâm Như bước tới gần mấy người.

Khi nhìn thấy người tới, cô ấy nhướng mày, có chút khó hiểu hỏi thăm.

“Cố Tinh Hà, các anh tới có chuyện gì sao?”

Nhìn thấy Vương Tâm Như, Cố Tinh Hà giống như là thấy được cứu tinh.

"Là như này, chúng tôi… không có phòng bếp."

“Có thể mượn phòng bếp của các cô một chút, để chúng tôi làm một bữa cơm được không?”

Ở trước mặt nữ hoàng điện ảnh và truyền hình, trong lòng anh ta vẫn có chút thấp thỏm.

Lỡ như đối phương không cho mượn thì anh ta cũng chỉ có thể tuyệt vọng rời đi.

Cố Tinh Hải ở bên cạnh cũng có chút mong đợi nhìn về phía chị gái trước mặt.

Hôm nay Vương Tâm Như mặc áo khoác màu trắng, phía dưới là một chiếc quần dài vải kaki.

Bộ đồ làm cho dáng người duyên dáng của cô ấy trở nên tinh tế và hoạt bát hơn.

Cố Tinh Hải ngơ ngác nhìn cô ấy, nhỏ giọng lầm bầm nói.

Adv

“Chị gái thật xinh đẹp ạ.”

Nghe được lời thỉnh cầu của Cố Tinh Hà, Vương Tâm Như hào phóng cho hai người vào nhà.

Dù sao cô ấy cũng không biết nấu cơm, lại càng không cần phòng bếp nên cứ để cho bọn họ dùng.

Hai người đi vào biệt thự, trong nháy mắt đã bị sốc không ngậm miệng lại được.

Cả hai đều là nhà nhưng chênh lệch này quá lớn phải không?

Nếu so sánh ra thì nhà của mình chẳng khác gì cặn bã.

Sau khi tìm được phòng bếp, Cố Tinh Hà thuận tay nhấc hai con cá lớn đi vào nấu nướng.

Chỉ chốc lát sau, anh ta mỉm cười bưng ra hai đĩa cá kho.

Tiểu Kha trông mong nhìn con cá và âm thầm châm chọc chị gái mình.

Nếu chị năm cũng biết nấu cơm thì thật tốt biết bao.

Vương Tâm Như đang dựa vào sô pha hắt xì một cái.

Không biết là ai đang nói xấu mình nữa.

“Hai người cũng mau tới ăn đi, đồ ăn còn nhiều lắm.”

Nghe được lời mời của Cố Tinh Hà, Tiểu Kha không chút khách khí ngồi lên bàn ăn.

Món ăn thơm ngào ngạt này quả thật khiến cậu bé thèm muốn chết.

Vương Tâm Như buồn cười nhìn em trai, sau đó cũng ngồi lên bàn ăn.

Cô ấy chống tay lên cằm, đôi mắt đẹp dịu dàng như nước.

“Tiểu Kha, ăn cơm thật ngon, phải mau lớn lên nha.”

Tiểu Kha đang cúi đầu ăn thịt thì nghe thấy chị gái nói chuyện.

Cậu bé ngẩng đầu cười hì hì nói.

“Vâng, em sẽ ăn để cao bằng chị.”

Lời này chọc cho Vương Tâm Như cười khúc khích.

Cô ấy đưa tay vuốt ve cái đầu tròn vo của em trai.

“Ăn nhiều vào, em sẽ cao hơn chị.”

Tiểu Kha nghiêng đầu.

Cao lên thì có ích lợi gì chứ, bọn vệ sĩ ai cũng cao hơn một mét chín mà có đánh lại được mình đâu…

Tiểu Kha tỏ vẻ mình có thể đánh gục một trăm vệ sĩ.

Không đúng, một ngàn!

Sau bữa trưa tuyệt vời, bốn người cùng nhau đi dạo.

Mấy người đều tràn ngập hứng thú với hoàn cảnh mới mẻ mà xa lạ này.

Trên con đường nhỏ thôn quê, không khí tràn ngập hương thơm của hoa cỏ.

Gần gũi với môi trường tự nhiên nên tâm hồn của Vương Tâm Như dường như đã được gột rửa.

Ngẫu nhiên nghe được vài tiếng gà gáy chó sủa, lại kéo cô ấy trở về hiện thực.

“Vương Tâm Như, nghe nói bộ phim "Hoa Đào Tiên" của cô có doanh thu phòng vé 9 tỷ, thật khiến người ta hâm mộ.”

“Cũng tạm được, tôi tin anh cũng có thể làm được.”

“Ha ha, doanh thu phòng vé của tôi có thể vượt qua một tỷ đã hài lòng rồi.”

Cố Tinh Hà và Vương Tâm Như trò chuyện ở trên đường.

Cố Tinh Hải đi theo phía sau ghé sát vào Tiểu Kha, che miệng nhẹ giọng nói.

“Này, Vương Tiểu Kha…”

“Anh trai tôi và chị gái cậu trông thật xứng đôi.”

“Nếu như anh trai tôi cưới chị gái cậu thì tôi sẽ có chị gái.”

“Không đúng, hình như là chị dâu mới phải.”

Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Kha thay đổi hẳn.

Cậu bé nhíu mày đứng tại chỗ, thầm nghĩ trong lòng.

Tuy rằng anh trai này nấu cơm rất ngon, nhưng anh ta không xứng với chị gái mình.

Không có vì sao, chỉ là không xứng mà thôi!

Cố Tinh Hải ở bên cạnh vẫn đang hùng hồn nói chuyện, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Tiểu Kha đã thay đổi.

Một lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào bên tai cậu ta.

“Cậu còn dám nói lung tung, tôi sẽ đánh cậu thành ‘con lợn’.”

Cậu ta lập tức sửng sốt, theo giọng nói nhìn về phía Vương Tiểu Kha.

Chỉ thấy đôi mắt xanh thẳm của cậu bé lóe lên tia sáng lạnh lẽo, giống như một con quái vật đang muốn ăn thịt người.

Điều này khiến cậu ta run lên vì sợ hãi, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa cho trắng bệch.

Hai người Vương Tâm Như đi phía trước cũng không nhận ra có gì bất thường.

Tiểu Kha cũng không để ý tới cậu ta nữa, tiếp tục đuổi theo bước chân của chị gái.

Cố Tinh Hải nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng trốn đến bên cạnh anh trai.

Giống như cảm nhận được sự sợ hãi của em trai, Cố Tinh Hà nghi hoặc liếc nhìn cậu ta.

Mấy người tiếp tục đi dọc theo con đường đất quanh co.

Nhìn ra xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng các thôn dân đang vất vả làm nông.

Gần đó còn có vài mảnh đất mới khai hoang, hình như là được sử dụng để trồng rau.

Hai bên đường có rất nhiều nhà dân, hàng chục dân làng đang đứng trên đường.

Bọn họ đều biết có đại minh tinh đến trong thôn ghi hình chương trình.

Tuy trưởng thôn không cho mọi người vây xem nhưng cũng không thể dập tắt được sự tò mò của mọi người.

Dù sao ai cũng đều muốn xem cận cảnh một người nổi tiếng trông như thế nào.

“Trời ạ, là Vương Tâm Như, còn xinh đẹp hơn trên TV nữa!”

"Hôm qua tôi còn xem phim của cô ấy!"

Hình như là có người nhận ra chị năm, Tiểu Kha tò mò nhìn về phía đám người.

Một nhóm thôn dân tụ tập cách đó không xa, quơ ngón tay bàn luận sôi nổi.

Trong đám người có người già, cũng có trẻ con, thậm chí còn có một số thanh niên trai tráng.

Bầu không khí trong thôn dần dần náo nhiệt lên, khắp nơi đều là những tiếng cảm thán.

Ngôi làng trên núi vốn không lớn.

Sự hỗn loạn ở đây sẽ nhanh chóng khiến nhiều dân làng ra ngoài kiểm tra.

Trùng hợp chính là, ba người Giang Nam rõ ràng cũng xuất hiện ở trong đám người.

Ba người đều mặc một bộ đồ đen, trên sống mũi đeo một cặp kính râm.

Sau khi ba người Giang Nam chú ý tới cậu chủ, bọn họ lập tức trốn vào trong góc tường.

Nhưng tất cả những điều này sao có thể giấu diếm được sự dò xét của Tiểu Kha.

Chỉ cần cậu tản ra thần thức là có thể cảm nhận được toàn bộ gió thổi cỏ lay bên trong ngôi làng.

“Ồ, đám Giang Nam cũng tới à?”

“Kỳ quái, tại sao phải trốn tránh chúng ta chứ.”

Tiểu Kha lẩm bẩm.

Từ sáng sớm ba người bọn Giang Nam đã đi dạo quanh làng.

Từ hôm qua đến nay, tướng quân đã gọi đến hàng chục cuộc.

Không có ngoại lệ, tất cả đều là hỏi tình hình cậu chủ như thế nào.

Từ sớm bọn họ đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng cậu chủ ở trong làng, nhưng lại không tìm thấy ở đâu cả.

Mỗi lần tướng quân Vương Anh gọi điện thoại tới, trong lòng Giang Nam lại run lên.

Dù sao thì anh ta vẫn chưa tìm được cậu chủ.

Không ngờ, ngay khi họ lẻn vào đây.

Trùng hợp lại đụng phải mấy người cậu chủ.

…

Đợi mấy người Tiểu Kha đến gần, các thôn dân kích động lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

“Oa, tôi thật sự nhìn thấy Vương Tâm Như rồi, mau chụp lại cho các chị em xem.”

“Chị Tâm Như, chị có thể chụp ảnh chung được không?”

“Người kia là Cố Tinh Hà, chị tôi đã xem phim truyền hình của anh ấy.”

“Vương Tiểu Kha, cho tôi ôm một cái đi, tôi là fan của cậu đấy.”

…

Các thôn dân vây quanh mấy người lại và nhiệt tình chào hỏi bọn họ.

Vương Tâm Như và Cố Tinh Hà đang bận trả lời.

Nhưng vào lúc này, Tiểu Kha đang ngẩn người được một dì nhẹ nhàng ôm lấy.

Cô ấy chính là người phụ nữ tự xưng là fan của Tiểu Kha.

Điều này khiến Vương Tâm Như sợ hết hồn.

Cô ấy kêu lên, nhanh chóng chen qua đám đông và giật lấy em trai mình khỏi vòng tay của người phụ nữ kia.

Cục diện trở nên hỗn loạn.

Một ông lão tóc bạc chống gậy đi từ đầu đường tới.

Ông cụ này chính là trưởng thôn, Lý Hữu Sơn.

Chỉ thấy ông ấy mặc áo khoác màu xanh quân đội, tuổi già sức yếu đi tới trước đám người.

Ông ấy nhẹ nhàng gõ mấy gậy, tình cảnh lập tức yên tĩnh lại.

Các thôn dân thức thời tản ra bốn phía, mọi người đều hết sức kính trọng nhìn trưởng thôn.

Lý Hữu Sơn hắng giọng quát một đám thôn dân.

"Nhìn mấy người xem, là muốn hù dọa khách quý sao?"

“Bên kia mát mẻ sao không qua đợi đi!”

Nghe được mệnh lệnh của trưởng thôn, các thôn dân nhanh chóng giải tán đi.

Lúc này ông ấy mới lộ ra nụ cười hòa ái và giải thích với đám người Tiểu Kha.

“Các vị khách quý, thôn dân sơn dã chúng tôi không hiểu quy củ, nếu nói sai thì đừng để ý.”

“Tôi tên là Lý Hữu Sơn, là trưởng thôn ở đây, nếu có khó khăn gì cứ việc nói với tôi." Vương Tâm Như nhẹ nhàng buông Tiểu Kha xuống và thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi người phụ nữ kia đã suýt chút nữa ôm em trai đi trước mặt mình.

Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.

Tiểu Kha mỉm cười, lông mày cong cong.

"Ông cụ trưởng thôn, có thể tìm cho chúng cháu một dì biết nấu cơm không?"

“Chị cháu không biết nấu cơm, cháu sợ chị ấy sẽ chết đói.”

Nghe được lời nói của cậu bé, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó cười ha hả.

Hai má Vương Tâm Như đỏ bừng, cô ấy ngồi xổm xuống vỗ nhẹ lên đầu em trai.

Loại chuyện xấu này lại bị em trai ruột vạch trần, thật mất mặt.

Cố Tinh Hà ở một bên khẽ cười nói.

“Thì ra Vương Tâm Như không biết nấu cơm, thảo nào phòng bếp không có dấu vết đã sử dụng.”

Lý Hữu Sơn cúi người nhìn đứa bé đáng yêu trước mặt.

Cậu bé mặc áo khoác màu vàng phối hợp với quần yếm màu đen, trông giống như một tiểu yêu tinh.

“Cậu bé là Vương Tiểu Kha à, đúng là một đứa trẻ đáng yêu.”

Tiểu Kha nghiêng đầu, giọng sữa non nớt hỏi.

"Ông cụ trưởng thôn biết cháu sao?"

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 94 Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Full)
Tháng 10 29, 2021
bìa truyện nhayho.com
Thiếu Gia Vạn Năng
Tháng 12 22, 2023
bát gia tái xuất
Bát Gia Tái Thế
Tháng 8 11, 2023
Thần Y Toàn Năng bìa
Thần Y Toàn Năng
Tháng 3 24, 2024
Tags:
#Đô thị, #Sảng văn, #Tu luyện
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com