NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ăn mày tu tiên - Chương 96 Chỉ là lừa các anh em của mình

  1. Home
  2. Ăn mày tu tiên
  3. Chương 96 Chỉ là lừa các anh em của mình
Prev
Next

Trong một ngôi làng nhỏ trên núi.

Bởi vì sắc trời đã tối nên mỗi nhóm trở về chỗ ở của mình để chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trong căn nhà nhỏ nho nhã.

Quý Lạc Xuyên và em trai dọn dẹp qua loa rồi nằm lên giường.

Có lẽ đã quá mệt nên cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Căn nhà nhỏ theo kiểu nông thôn.

Hai chị em nhà họ Hạ chưa quen với môi trường nơi ở mới.

Trong phòng hai cái giường cũng không lớn, đệm còn hơi cứng khiến cho Hạ Thiên Ca rất phiền não.

Dọn giường xong, hai người thay bộ đồ ngủ bông xù rồi cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng nằm một lúc mà họ vẫn chưa ngủ được…

Căn nhà nhỏ tình yêu.

Anh em nhà họ Cố vừa mới tiến vào phòng, Cố Tinh Hải đã nhảy lên giường ngủ.

Trên đường trở về cậu ta vẫn không ngừng ngáp, rõ ràng là rất buồn ngủ.

Còn chưa đến ba phút, đứa bé mập mạp đã phát ra tiếng ngáy nhẹ.

Cố Tinh Hà thở dài một hơi, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Bởi vì phòng của hai người chỉ có một cái giường lớn, cho nên anh ta chỉ có thể chen chúc cùng một chỗ với em trai.

Căn nhà nhỏ thong thả.

Bạch Thiển Lam cắn chặt răng, chán ghét nhìn quanh phòng.

Cả căn nhà đất nhỏ chỉ có hai cái giường nhỏ, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Cho dù là ngủ ở hầm cầu cũng tốt hơn thế này đúng không?

Tối thiểu không gian phải lớn hơn thế này.

Căn nhà đất nhỏ này phỏng chừng cũng chỉ có hai mươi mét vuông.

Chỉ cần đứng trong phòng thôi cũng làm cho người ta có cảm giác nghẹn uất, khó chịu không được tự nhiên.

“Ngày mai nhất định phải giành hạng nhất.”

“Ngủ thôi!”

Adv

Cô ta âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai nhất định phải ở biệt thự.

Hai người một lớn một nhỏ rất nhanh đã nằm trên giường, nhưng làm sao cũng không ngủ được.

Ở bên kia.

Trong biệt thự nhỏ xa hoa ở nông thôn.

Tiểu Kha xoa cái bụng tròn vo, cười hì hì nói với Vương Tâm Như.

“Chị năm, chị định ngủ ở phòng nào?”

Biệt thự nhỏ có 2 phòng ngủ.

Cậu bé vươn ngón tay nhỏ chỉ vào hai gian phòng, chờ chị gái chọn.

Nhưng Vương Tâm Như không làm theo lẽ thường.

Cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười, ghé sát vào lỗ tai Tiểu Kha mở miệng nói.

“Đây là lần đầu tiên chị ngủ ở thôn trên núi, sợ lắm.”

“Hay là chị ngủ với em nha, như vậy chị sẽ không sợ nữa…”

Tiểu Kha nghiêng đầu, nghi hoặc đánh giá chị năm.

Mấy lời nói dối này chỉ có thể lừa gạt đứa bé năm tuổi thôi, cậu bé đã sáu tuổi rồi…

Vì tu hành nên trí thông minh của cậu cũng cao hơn rất nhiều so với các bạn cùng lứa.

Thủ đoạn lừa gạt của chị gái ở trước mặt cậu bé cũng quá thấp kém rồi.

“Chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải thi đấu.”

Adv

Nói xong, Vương Tâm Như dắt bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của em trai đi vào phòng.

Mới vừa vào cửa, một mùi thơm thoang thoảng đã phả vào mặt.

Chẳng biết từ lúc nào, trên mặt bàn đột nhiên xuất hiện một chiếc nồi cơm điện.

Lại gần xem xét, hóa ra đó là món canh gà được làm từ nửa con gà.

Có nấm hương, mộc nhĩ nổi lềnh bềnh trên bề mặt nước canh vàng óng… tỏa ra mùi thơm ngát.

Cảnh tượng kỳ lạ này làm cho hai người nghi hoặc không thôi.

Tiểu Kha lập tức triển khai thần thức.

Trong nháy mắt, cậu bé phát hiện ba người Giang Nam ở gần biệt thự.

Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

“Anh Giang Nam đưa canh gà tới sao?”

Vương Tâm Như cau mày, âm thầm suy đoán.

Chẳng lẽ là do đạo diễn cố ý đưa canh gà tới?

Cô ấy vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị hỏi đạo diễn thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.

Chỉ thấy Tiểu Kha giơ bàn tay nhỏ bé lên, canh gà từ trong nồi cơm điện bay lên không trung.

Canh gà biết bay sao?

Tiểu Kha quơ bàn tay nhỏ bé mập mạp, canh gà lại tự động bay vào trong bát.

Cô ấy nuốt nước miếng và nhìn em trai mình với vẻ kinh ngạc.

Người tu tiên còn có thể làm cho đồ vật bay lên sao?

Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy nhìn thấy em trai mình đang cầm một chiếc bát nhỏ vui vẻ uống canh gà.

Vương Tâm Như mím môi, nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Em trai?”

Tiểu Kha đặt bát xuống, vẻ mặt tò mò.

"Em… có thể làm cho mọi thứ bay lên sao?"

Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu bé nhìn chị gái rồi gật đầu.

Khi cậu còn là Luyện Khí hậu kỳ, cậu đã có thể lấy đồ vật từ xa.

Vương Tâm Như nhận được đáp án há to miệng, trong lòng thầm nghĩ.

Người tu tiên đều lợi hại như vậy sao?

Vậy sau này em trai có thể thật sự thành thần tiên không?

Khựng lại một lúc, cô ấy nhắc nhở em trai mình.

“Tiểu Kha, đừng vội uống.”

“Món canh gà này không rõ nguồn gốc, cũng không biết có thể uống được hay không.”

“Chị đi hỏi tổ chương trình đã…”

Cô ấy lấy di động ra đang chuẩn bị gọi điện thoại, lại bị em trai lên tiếng chặn lại.

“Chị à, đây là do anh Giang Nam đưa tới.”

“Chị có muốn nếm thử không?”

Bàn tay ngọc của Vương Tâm Như cứng đờ trên không trung, trong mắt tràn đầy hoang mang.

Chú ý tới vẻ mặt của chị gái, cậu bé đáng yêu nhỏ giọng giải thích.

“Hôm nay em thấy anh Giang Nam, anh ấy cũng đi theo.”

“Canh gà này là do anh ấy đưa tới.”

Một loạt thông tin khiến Vương Tâm Như rơi vào trầm tư.

Cô ấy biết Giang Nam là người của chị hai, chắc là chị hai phái tới chăm sóc em trai.

Đêm khuya thế này mà đưa canh gà tới, có lẽ là sợ em trai đói bụng.

Sau khi biết rõ nguyên do, khóe miệng cô ấy nhếch lên nụ cười nhẹ.

Xem ra chị hai vẫn luôn để ý tới em trai.

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Kha đã uống sạch cả bát canh gà.

Vương Tâm Như lục lọi đồ ngủ trong vali.

Cô ấy xoay người thay một cái áo ngủ thỏ con thuần trắng, tiếp theo cô ấy lại mặc áo ngủ gấu con màu nâu cho em trai.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, hai người thoải mái nằm xuống giường.

Tiểu Kha bĩu môi, nhẹ nhàng thở dài.

Hôm nay ngủ với chị năm, lại không thể yên tâm tu luyện được.

Vương Tâm Như tắt đèn, vui vẻ ôm em trai.

Mùi sữa đặc trưng trên người Tiểu Kha quanh quẩn ở cánh mũi cô ấy, làm cho cô ấy có chút say mê.

Không lâu sau, Vương Tâm Như đã chìm vào giấc ngủ sâu, còn Tiểu Kha cũng sớm ngủ say trong vòng tay của chị gái.

…

Đêm nay trời cực kỳ lạnh.

Nửa đêm, một chiếc Rolls Royce Phantom đi vào ngôi làng nhỏ trên núi.

Xe đến nhà nghỉ, hai vệ sĩ và Vương Anh đi xuống xe.

Vương Anh cố ý khoác áo khoác màu đen, một chiếc quần dài phối hợp với giày cao gót màu đen làm nổi bật tư thế oai hùng hiên ngang.

Ba người Giang Nam dường như đã chờ ở đây từ lâu, vừa nhìn thấy tướng quân, bọn họ lập tức đi lên phía trước nghênh đón.

“Tướng quân!”

Ba người họ nghiêm chỉnh thực hiện động tác chào quân đội.

Vương Anh liếc nhìn ba người, khẽ gật đầu, sau đó sải bước đi vào nhà nghỉ của dân.

Thuê phòng xong, cô ấy xoay người chỉ thị cho Giang Nam.

“Cậu chờ ở đây trước, chờ đón người nhà của tôi.”

“Vâng!”

Vương Anh thu hồi ánh mắt, một mình đi lên phòng trên lầu hai.

Giang Nam dẫn hai người tiếp tục chờ ở cửa.

Ánh trăng chiếu xuống, phản chiếu bóng dáng mờ ảo của ba người.

Một giờ trôi qua, một chiếc Audi A6 từ xa lao tới.

Từ biển số xe có thể nhìn ra, đây nhất định là một vị nhân vật lớn nào đó đến từ quân khu.

Ô tô đỗ bên cạnh nhà nghỉ của dân, Vương Nhạc Hạo dắt Trần Tuệ xuống xe.

Ánh mắt ông thâm trầm, mặc một áo khoác màu đen.

Trong đêm tối, làm cho người ta không thấy rõ dáng người của ông.

Trần Tuệ có hơi sợ lạnh, cho nên mặc một chiếc áo lông màu trắng sữa thật dày.

Giang Nam cung kính đi lên phía trước, nhắc nhở hai người vào nhà nghỉ ngơi.

Trần Tuệ gật đầu, đi theo Vương Nhạc Hạo cùng nhau đi vào nhà nghỉ.

Bọn họ vừa rời đi không lâu, lại có một chiếc Rolls Royce Kurinan khác dừng lại ở nhà nghỉ.

Cửa xe bị đẩy ra, Vương Nhạc Nhạc mặc áo khoác lông cừu bước xuống xe.

Ở phía sau cô ấy còn có một con chó trắng đáng yêu.

Tiểu Hắc vừa xuống xe đã tò mò quan sát bốn phía, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tiểu Hắc: Gâu gâu, tôi tới rồi!

Giang Nam dẫn cô tám đi vào nhà nghỉ.

Thuê phòng xong, Vương Nhạc Nhạc ôm Tiểu Hắc đi lên lầu.

Ngay khi Giang Nam chuẩn bị đi ngủ, Vương Nhạc Nhạc xoay người nhắc nhở anh ta.

“Anh ở đây chờ chị bảy của tôi, chị ấy cũng tới.”

Nghe vậy, ba người Giang Nam hít sâu một hơi.

Các cô chủ và ông chủ đều tới đây à?

Cậu chủ chỉ quay một chương trình giải trí, có cần phải huy động nhiều người như vậy không?

Giang Nam tỏ vẻ không hiểu.

Không còn cách nào khác, ba người chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ rưỡi sáng.

Hôm nay chắc là sẽ không được ngủ một giấc yên ổn rồi.

Khoảng ba giờ, một chiếc Maserati màu vàng xanh lao vào ngôi làng trên núi.

Bởi vì tốc độ xe quá nhanh nên phần đuôi xe cuồn cuộn nổi lên một lượng lớn khói bụi.

Ba người Giang Nam đều nhìn đến ngây người.

Đi tới bên cạnh nhà nghỉ, chiếc Maserati dần dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn ở cửa.

Tài xế và vệ sĩ xuống xe trước, cung kính mở cửa sau.

Một người đẹp thanh tú và lạnh lùng bước xuống xe.

Người tới chính là Vương Tư Kỳ.

Bởi vì đi quá vội nên cô ấy còn chưa kịp thay bộ đồng phục công sở.

Gió lạnh thổi qua, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nhíu lại thật sâu.

Vệ sĩ cung kính đưa áo khoác lông tơ màu vàng nhạt.

Dưới sự dẫn dắt của Giang Nam, Vương Tư Kỳ bước lên bậc thang đi lên lầu hai.

Sau khi cô đi rồi, ba người Giang Nam mệt mỏi duỗi lưng, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.

Ban đầu tổ đạo diễn bao hết phòng ở lầu một.

Bây giờ mọi người trong nhà họ Vương đã chiếm hết tầng hai…

Dựa theo chỉ thị của Vương Nhạc Nhạc, Vương Tư Kỳ đẩy mở một căn phòng cho khách.

Vừa mới vào cửa, mọi người trong nhà họ Vương đều đồng loạt nhìn về phía cô ấy.

“Chị bảy, mau ngồi xuống đi.”

Vương Nhạc Nhạc nhướng mày, chào hỏi Vương Tư Kỳ ở cửa.

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt cô ấy nhìn lướt qua mọi người.

“Mọi người đều chạy tới đây, sao không nói một tiếng chứ.”

Cô ấy bất mãn hỏi người nhà, trong giọng điệu có chút oán giận.

Vương Nhạc Hạo không nhịn được cười ha ha.

Vương Tư Kỳ quay đầu tiếp tục nói.

“Cha, vết thương của cha đã khỏi từ lâu, hiện tại cũng sắp được quốc chủ phong soái.”

“Bọn chú Cố Bưu vẫn đang thay cha canh giữ biên giới phía bắc đấy, nên xử lý thế nào đây?”

Sau khi Vương Tư Kỳ chuyển đề tài, Vương Nhạc Hạo ngừng cười to, ho khan hai tiếng, sắc mặt có chút hồng hồng.

Sau khi ông biết đã tìm thấy con trai, hai vợ chồng liền vội vàng lo lắng đến mức muốn về nhà ôm con.

Nhưng quân khu không thể một ngày không có tướng.

Vì thế ông giả vờ bị thương nặng, nhân cơ hội này về nhà tĩnh dưỡng.

Chỉ là lừa các anh em của mình…

Ông cười ha hả, đáp.

“Không vội, cha tự có cách.”

Quân doanh phía Bắc cách đó mấy ngàn dặm, đám người Cố Bưu đang ngủ ngon lành cùng nhau hắt hơi một cái…

Mọi người trong nhà họ Vương trò chuyện một lúc rồi về phòng nghỉ ngơi.

Nguyệt Lạc Tây Sơn…

Toàn bộ ngôi làng trên núi vô cùng im lặng, toát lên vẻ yên tĩnh thanh bình.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 96 Chỉ là lừa các anh em của mình"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

chong-doc-tai-cu-cuong-hon-toi
Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi
Tháng 10 25, 2021
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý (8)
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý
Tháng 6 4, 2022
bìa truyện nhayho.com (4)
Có rể là chiến vương
Tháng 10 7, 2022
Linh Trần Tu Tiên Giới bìa
Linh Trần Tu Tiên Giới
Tháng 1 9, 2024
Tags:
#Đô thị, #Sảng văn, #Tu luyện
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com