Ăn mày tu tiên - Chương 97 Ai ngờ cha của cậu bé lại là Vương Nhạc Hạo
Sáng sớm, vài tiếng gà gáy vang vọng trong ngôi làng nhỏ trên núi.
Các thôn dân dậy sớm làm nông, đón ánh mặt trời ra ruộng làm việc.
Khi đi ngang qua nhà nghỉ, một số dân làng tinh mắt hét lên.
“Má nó, Rolls Royce Phantom!”
“Maserati, Cullinan, còn có Audi A6 biển số quân đội!”
Tiếng la hét đã thu hút nhiều dân làng dừng chân vây xem và bắt đầu bàn tán về những chiếc xe sang trọng này.
“Tôi chỉ nhìn thấy những chiếc xe này trong phim truyền hình thôi.”
"Mua xe này cần bao nhiêu tiền, năm trăm ngàn à?"
“Năm trăm ngàn vẫn không mua nổi nửa cái cửa xe đâu.”
"Uầy, đây là đại gia phương nào thế?"
“Cẩu Đản, anh bị mù à, đây không phải là biển số xe Ma Đô sao?”
…
Các nhân viên của tổ chương trình cũng lần lượt đi ra ngoài cửa.
Đạo diễn Hoa vừa ra khỏi nhà nghỉ đã chú ý tới đám người đang vây xem.
Thuận thế nhìn lại, chỉ thấy một loạt xe sang trọng chỉnh tề dừng ở cửa.
Khiến người ta chú ý nhất chính là chiếc Audi A6 có biển số xe "Quân 00003".
Không cần phải nghĩ, đây chắc chắn là của một chỉ huy quân sự cấp cao của bên nào đó.
Nhiều xe sang trọng như vậy tề tụ tại ngôi làng nhỏ trên núi, cho dù là nhìn quen những cảnh tượng lớn thì đạo diễn Hoa cũng phải ngạc nhiên đến mức hít một hơi thật sâu.
Chẳng biết vì sao, chiếc Maserati màu vàng lục kia trông quen quen nhỉ.
Hình như ông ta đã thấy ở nơi nào rồi thì phải, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Chẳng lẽ là một vị đại gia ở Ma Đô đến thôn này nghỉ dưỡng?
Tuy nói nơi này hẻo lánh, nhưng phong cảnh lại rất đẹp rất thích hợp nghỉ ngơi.
Đạo diễn Hoa lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian.
Sau đó vội vàng dặn dò nhân viên công tác.
Adv
Nhận được mệnh lệnh của đạo diễn, mười người quay phim vội vàng mang bữa sáng đến nơi ở của mỗi nhóm.
Những nhân viên còn lại thì sơ tán dân làng.
Biệt thự nhỏ xa hoa của làng.
Tiểu Kha vẫn đang ngủ say, nhưng cậu lại có những giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, Tiểu Hắc không ngừng liếm láp mặt mình, có đuổi làm sao cũng không đi…
Cốc cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa biệt thự, Tiểu Kha hừ hừ hai tiếng động đậy.
Cảm thấy trên mặt có thứ gì đó dính dính, cậu theo bản năng giơ tay sờ một cái.
Vừa sờ, cậu bé sợ tới mức lập tức mở mắt, vừa vặn đối diện với Vương Tâm Như.
“Chị…”
Tiểu Kha gọi Vương Tâm Như, sau đó ngơ ngác ngồi dậy.
“Có phải chị vừa hôn trộm em không, dính quá.”
Cậu bé bĩu môi, nhăn mũi.
Nghe thấy em trai nói vậy, ánh mắt cô ấy trở nên mơ hồ bất định.
“Không có không có, sao chị lại có thể hôn trộm em được chứ.”
“Nhất định là em chảy nước dãi nên nước dãi chảy đầy trên mặt.”
Adv
Lời giải thích của Vương Tâm Như ở trong mắt Tiểu Kha có trăm ngàn chỗ hở.
Chảy nước miếng sao có thể dính nhớp hai bên mặt, chắc chắn là chị đang lừa gạt mình!
Cốc cốc cốc.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Vương Tâm Như mặc áo ngủ thỏ trắng đi xuống giường và nói to.
“Chờ một chút, chúng tôi còn phải rửa mặt.”
Dứt lời, cô ấy dẫn Tiểu Kha đi rửa mặt.
Không bao lâu sau, cửa biệt thự mở ra.
Tiểu Kha mặc áo khoác màu xanh lá cây do chị gái lựa chọn cẩn thận, phía dưới là quần thể thao màu đen đơn giản.
Còn Vương Tâm Như thay áo sơ mi màu cà phê, một cái quần dài màu trắng.
Hai người lọt vào tầm ngắm của người quay phim.
Nhận được thông báo của tổ chương trình, mỗi nhóm cần nhanh chóng đến địa điểm được chỉ định cho cuộc thi ngày hôm nay.
Vương Tâm Như nắm tay em trai đi ra khỏi biệt thự.
Lúc này, xe của đoàn chương trình đã đậu trước cửa.
Trên đường đi, Tiểu Kha đang ăn bánh bao nhân thịt ở trong xe.
Đây là bữa sáng do ekip chương trình chuẩn bị, chỉ có bánh bao và sữa đậu nành.
Vương Tâm Như không muốn ăn, chỉ lặng lẽ nhìn em trai mình.
Không ai chú ý tới, phía sau có hai chiếc Rolls Royce đang theo sau bọn họ.
Người ngồi trong xe rõ ràng chính là đám người Vương Tư Kỳ.
Sáng sớm, Vương Anh đã gọi điện thoại phái Giang Nam đi chú ý hướng đi của cậu chủ.
Sau khi biết em trai sẽ ra ngoài, bọn họ cũng vội vàng lên đường đuổi theo.
…
Xe cộ chạy trên con đường làng quanh co, chẳng mấy chốc đã đến một vườn cây ăn quả.
Gần cổng vườn trái cây có mấy chiếc xe hơi đang đậu ở đó.
Ngoài cửa, hơn chục nhân viên vây quanh đạo diễn Hoa, dường như đang thảo luận điều gì đó.
Xe dừng ở bên cạnh vườn cây ăn quả, Vương Tâm Như dắt em trai xuống xe.
Bốn nhóm khách còn lại đã đợi ở cửa từ lâu.
Tiểu Kha vui mừng đánh giá xung quanh, cách hàng rào, cậu có thể nhìn thấy rất nhiều cây táo.
Chẳng lẽ trận đấu hôm nay có liên quan đến quả táo?
Thấy Tiểu Kha đến, Hạ Vũ Hà lộ ra nụ cười ngọt ngào, chủ động chào hỏi cậu bé.
Cố Tinh Hải cũng ghé sát vào Tiểu Kha nói chuyện phiếm.
Đứa trẻ dường như rất hay quên và đã hoàn toàn quên đi những chuyện khó chịu của ngày hôm qua.
“Vương Tiểu Kha, cậu đoán xem hôm nay sẽ thi cái gì?”
"Tôi cảm thấy chắc là thi đấu ăn táo, xem ai ăn nhiều hơn, hehe~"
Cố Tinh Hải chống tay lên hông, rất tin tưởng vào suy đoán của mình.
Tiểu Kha lườm cậu ta một cái, sao anh mập này chỉ biết ăn thôi thế?
Một bàn tay to đặt ở trên đầu Cố Tinh Hải, cậu ta ngẩng đầu nhìn lên thì đúng là anh trai của mình.
Cố Tinh Hà hiển nhiên là ngủ không ngon, bây giờ còn mang một đôi mắt thâm quầng nhàn nhạt. “Em trai tốt của anh ơi, nếu em không nói thì sẽ không có ai nghĩ em là kẻ ngốc đâu.”
Cố Tinh Hà cố ý dùng sức nhấn mạnh từ "em trai tốt", tựa như có oán hận trong lòng.
Cố Tinh Hải mơ màng cũng không nhận ra anh trai mình có gì không ổn.
Bạch Thiển Lam đứng ở bên trái khuôn mặt có chút tiều tụy, cho dù trang điểm đậm cũng khó có thể che giấu.
Tóc của cô ta cũng không chải, dù sao trong nhà đất nhỏ cũng không có tiện nghi gì.
Chỉ ở lại một ngày thôi, cô ta cũng đã khó chịu muốn chết.
Lúc này gặp lại Vương Tiểu Kha, cô ta lại tức đến nghiến răng.
Nếu như ngày hôm qua Vương Tiểu Kha chịu tặng mình một con cá, vậy chỗ ở của cô ta nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.
Dựa vào cái gì mà Vương Tâm Như có thể ở biệt thự, còn mình lại chỉ có thể ở nhà đất chứ.
Tâm trạng của hai anh em nhà họ Quý không tệ, xem ra tối hôm qua nghỉ ngơi rất tốt.
Tất cả khách mời đã đến đông đủ, đạo diễn Hoa cầm loa lên thông báo.
“Các nhóm thân mến, hôm nay chúng ta sẽ thi đấu vòng hai.”
"Vào mùa thu vàng, những quả táo trên cây đã chín.”
"Mọi người có thể nhìn thấy vườn cây ăn quả trước mặt, trận đấu hôm nay là 'Quả táo dũng cảm'."
"Quy tắc rất đơn giản, các đội thu thập táo trong thời gian quy định và đặt chúng vào các giỏ lớn của các nhóm."
“Chúng tôi sẽ xếp hạng theo số lượng táo."
"Thời gian là ba giờ, các bạn nhỏ phải cẩn thận, đừng để bị táo dập bị hư nha.”
Sau khi giải thích nội quy, các nhân viên lấy ra năm chiếc kéo dài, mười chiếc mũ bảo hiểm và mười giỏ trái cây.
Năm cái giỏ lớn lần lượt viết tên các nhóm và được đặt lặng lẽ trong vườn cây ăn quả.
Vương Tâm Như nhận lấy mũ bảo hiểm, trở tay đội lên đầu Tiểu Kha.
Mũ bảo hiểm nhỏ màu vàng xanh, phía trên còn dán hình hoạt hình.
Tất cả mọi người đội mũ bảo hiểm, cầm lấy giỏ trái cây nhỏ.
Kéo sắc bén chỉ cho phép các anh chị sử dụng vì sợ bạn nhỏ sẽ đâm người bị thương.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, đạo diễn Hoa chính thức tuyên bố trận đấu bắt đầu!
Hòa cùng tiếng cười của trẻ thơ, năm đội lao vào vườn cây ăn quả và người quay phim cũng nhanh chóng vào vị trí.
Tiểu Kha xách giỏ trái cây theo sát phía sau chị gái.
…
Đạo diễn Hoa nở nụ cười.
Đột nhiên ông ta cảm thấy có một bàn tay đặt trên vai mình.
Quay đầu lại, ông ta đối mặt với hai người đàn ông cường tráng.
Hai người đó có khí chất dũng mãnh, sắc bén như lợi kiếm ra khỏi vỏ, hiển nhiên không phải người bình thường.
“Anh… anh là ai?”
Đạo diễn Hoa hoảng sợ nói.
Nhân viên công tác bên cạnh cũng lập tức vây quanh tới.
Đúng lúc mọi người đang bối rối thì hai người tản ra trái phải.
Vừa rồi hai người che khuất tầm mắt của đạo diễn Hoa, nhưng lúc này ông ta có thể nhìn thấy một nhóm người đang đi về phía mình.
Khi bọn họ tới gần mình, đạo diễn Hoa mất bình tĩnh.
Ông ta không thể tin được xoa xoa hốc mắt.
Người đứng giữa đám đông chính là "Vương Nhạc Hạo"!
Những sự kiện gần đây về "chiến tranh biên giới" đã gây xôn xao cả nước.
Vương Nhạc Hạo dùng 450.000 binh lực tàn sát 400.000 đại quân nước E nhưng thương vong còn chưa tới 5000.
Ông đã trở thành anh hùng quốc dân trong mắt người Hoa Hạ.
Chiến tích này thật rực rỡ!
Trong mắt ông ta, một vị anh hùng dân tộc như vậy còn vĩ đại hơn cái gọi là ngôi sao hàng nghìn lần!
“Vương… Vương tướng quân?”
Đạo diễn Hoa kích động đến mức hai chân đều đang run rẩy, đầu óc choáng váng vì thiếu oxy.
Ông ta nhìn mấy người bên cạnh, khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng, ông ta đột nhiên sửng sốt.
“Tập đoàn Vương thị… Tổng giám đốc… Vương Tư Kỳ?”
Đột nhiên ông ta nhớ tới chiếc Maserati.
Chẳng trách mình lại cảm thấy quen mắt, đây chính là xe của tổng giám đốc tập đoàn Vương thị.
Tiếp tục nhìn về phía người khác, miệng ông ta há thành hình chữ O.
“Nghệ sĩ dương cầm thiên tài… Vương Nhạc Nhạc!”
Là một đạo diễn hạng nhất trong làng giải trí trong nước, ông ta đương nhiên biết được sự tích của Vương Nhạc Nhạc.
Chỉ mới mười chín tuổi nhưng cô ấy đã thu hút được hàng chục triệu người hâm mộ bằng những bản nhạc dương cầm du dương duy mỹ.
Đáng sợ hơn là fan của cô ấy trải rộng khắp các quốc gia trên thế giới và vô cùng hùng mạnh.
Không ngờ cô ấy lại xuất hiện trước mặt mình.
Hai chân đạo diễn Hoa run rẩy càng dữ dội hơn, cuối cùng không nhịn được.
Bùm…
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Vương Nhạc Hạo kinh ngạc nhìn về phía đạo diễn, sau đó quay đầu nói với mấy cô con gái.
“Ông anh này thật khách sáo, vừa mới gặp mặt đã hành đại lễ này.”
“Cái này cha không chịu nổi đâu.”
Trần Tuệ vỗ nhẹ một cái bên hông ông, há mồm châm chọc nói.
“Anh đấy, nếu không anh cũng quỳ đi, xem như đáp lễ người ta?”
Vương Nhạc Hạo cười sang sảng, đi lên kéo đạo diễn, thuận tiện còn phủi bụi trên người ông ta.
Nhân viên công tác chuyển đến mấy cái ghế.
Đám người nhà họ Vương và đạo diễn Hoa ngồi vây quanh nói chuyện phiếm.
Trong lúc nói chuyện mới biết được, Vương Nhạc Hạo là cha của Vương Tiểu Kha.
Hơn nữa người đẹp có tư thế oai hùng hiên ngang bên cạnh kia đúng là tướng quân quân khu biên giới.
Nhất môn song tướng!
Đạo diễn Hoa chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, lại có chút không thở nổi.
Lúc trước ông ta cho rằng Vương Tiểu Kha chỉ có bốn chị gái tuyệt thế vô song thôi.
Ai ngờ cha của cậu bé lại là Vương Nhạc Hạo!
Bây giờ nghĩ lại, có bốn chị gái có gia thế vững vàng, cha của họ quả thật không phải là hạng người vô danh…
…
…
Sân bay của nhà họ Vương vào lúc này.
Một chiếc trực thăng từ từ đáp xuống mặt đất.
Cửa cabin mở ra, một cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, da trắng xinh đẹp bước vào lối đi.
Cô ấy có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi môi đỏ và hàm răng trắng, đôi mắt đẹp thông minh và trong sáng.
Mái tóc dài màu đỏ nhạt của cô ấy xõa ra sau lưng như thác nước, làn da trắng nõn mềm mại dường như có thể ép được ra nước.
Một chiếc váy dài màu trắng tinh khiết buông xuống, áo khoác cũng trắng như tuyết, tôn lên vẻ tinh tế và thuần khiết…
Dưới sự vây quanh của nhân viên công tác, chủ nhiệm quản lý cuống quít chạy tới.
Khi chạy đến trước trực thăng, anh ta lập tức cúi người và nói một cách kính trọng với cô gái.
“Cô ba, chào mừng cô về nhà!”