Ánh Sáng Tự Cứu Rỗi - Chương 4
10.
Sau nhiều lần như vậy, tôi đã học cách trở nên ngoan ngoãn hơn, khó khăn sống sót trong nghịch cảnh.
Bỏ qua tính kiểm soát đáng chết và yếu tố bạo lực ra, Thẩm Tự thực sự là một người đàn ông tốt, không hút thuốc, không uống rượu, không cờ bạc, và không mập mờ với những người phụ nữ khác.
Anh ta có thể cưng chiều bạn như một đứa trẻ không thể tự lo liệu được cho cuộc sống của mình.
Lí Vãn Tinh chắc thích kiểu người như vậy nhỉ? Chinh phục những người đàn ông chất lượng cao. Cả hai đúng là những kẻ thần kinh!
Tôi khẽ rùng mình một cái.
Đúng lúc này, Lí Vãn Tinh đột nhiên đẩy mạnh cửa phòng tôi ra.
Chị ta gấp gáp bước vào. Tôi hơi giật mình, vô thức hỏi: “Chị định làm gì vậy?”
Lí Vãn Tinh ném tấm vé máy bay xuống giường, nói: “Hôm nay Thẩm Tự đi làm, mày mau đi đi.”
?
Tôi ngơ ngác không thể tin nổi.
Lí Vãn Tinh lườm tôi: “Bảo mày cút thì mày cứ cút đi, đợi đến khi tao với Thẩm Tự kết hôn xong hẵng quay lại.”
Tôi mở to mắt ngạc nhiên. Trên đời này sao lại có một tiên nữ biết “lo lắng thay người khác” như vậy chứ?
Ngay lập tức, mọi thù hận của tôi đối với chị ta cũng biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại lòng biết ơn vô bờ.
Trái tim đập thình thịch nơi lồng ngực của tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Trong sự phấn khích, giọng tôi lạc đi mấy lần liền, tôi run rẩy nắm chặt tay chị ta, nói ra một câu chân thành từ tận đáy lòng đầu tiên trong cuộc đời: “Hứa với tôi là chị nhất định phải hạnh phúc đó.”
Lí Vãn Tinh nhăn mày, không hiểu ý tôi muốn nói là gì.
Tôi chẳng rảnh bận tâm đến cảm nhận của chị ta, lấy hành lý đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu phi ra khỏi cửa, đi thẳng đến sân bay.
Đến tận khi ngồi trên chuyến bay bay đến Hồng Kông, tôi vẫn không thể tin rằng tôi lại có thể thoát khỏi móng vuốt của ma quỷ một cách dễ như trở bàn tay như vậy.
Lí Vãn Tinh tự dâng mình đến miệng cọp, cái tinh thần hy sinh anh dũng như thế quả thực khiến tôi cảm động không thôi, đáng khắc ghi trong lòng cả đời.
Tới Hồng Kông, điều đầu tiên tôi làm là mua một chiếc SIM mới. Tôi đã lên kế hoạch cho việc bỏ trốn này từ rất lâu rồi. Tôi đã làm một thẻ ATM dưới tên bạn thân của tôi. Tất cả tiền tôi kiếm từ việc viết tiểu thuyết trong những năm qua đều được giữ trong đó.
11.
Tôi tìm một khách sạn để ở. Sau đó lấy số điện thoại trong tờ giấy nhớ đầy bụi ra gọi.
Sau một lúc lâu chờ đợi, cuối cùng cũng kết nối được đầu dây bên kia.
“Alo, có phải là anh trai của Tống Vũ Hân không ạ?”
“Cô là?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hơi khàn khàn.
“Thẩm Tự là bạn trai của tôi.”
Câu nói này có sức mạnh hơn bất kỳ lời giải thích nào khác.
Ngày hôm sau, Tống Ngự Hàn ở nước ngoài xa xôi xuất hiện trước mặt tôi. Toàn thân anh toát ra vẻ lạnh lùng và bụi bặm, trên mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi.
Tôi đi thẳng vào vấn đề, hỏi anh: “Anh có biết nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của em gái mình không?”
Anh cau mày, khó hiểu hỏi: “Không phải Vũ Hân mắc bệnh trầm cảm rồi nhảy lầu hay sao?”
“Anh nghĩ đơn giản quá rồi.”
Nhìn nét mặt đầy vẻ nghi ngờ của anh, tôi bất giác có chút đồng cảm với Tống Vũ Hân.
Năm đó ba mẹ họ ly hôn. Anh trai Tống Ngự Hàn theo mẹ ra nước ngoài. Em gái Tống Vũ Hân ở lại trong nước cùng ba.
Sau khi ba bọn họ tái hôn, ông ta gần như không còn bận tâm hay hỏi han gì đến Tống Vũ Hân nữa. Nhưng Tống Ngự Hàn mỗi năm vẫn sẽ bay về nước vài lần để gặp em gái.
Vào mùa hè mà Tống Vũ Hân sắp tốt nghiệp đại học ấy, cô đã gặp tình yêu định mệnh của đời mình, Thẩm Tự.
Lúc Tống Ngự Hàn về nước, Tống Vũ Hân đưa bạn trai đến đón anh ở sân bay, còn rất tự hào giới thiệu bạn trai với anh trai.
“Anh, đây là bạn trai của em, tên là Thẩm Tự, anh ấy là giảng viên đại học đó nha!”
Thẩm Tự phong độ ngời ngời, lễ phép chào hỏi.
Anh ta rất quan tâm đến Tống Vũ Hân, thậm chí còn chu đáo, ân cần hơn cả người làm anh trai như anh. Sau khi thử vài lần, Tống Ngự Hàn đã yên tâm giao em gái mình cho anh ta.
Sau đó, vì một số lý do, Tống Ngự Hàn bị kẹt lại ở nước ngoài, rất lâu sau vẫn không có dịp về lại nước.
Cũng từ khoảng thời gian đó, Thẩm Tự bắt đầu thao túng tâm lý Tống Vũ Hân trong suốt hai năm.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy không đi làm, cũng không có các mối quan hệ xã hội. Cuộc sống chỉ xoay quanh Thẩm Tự, đã vậy còn phải chấp nhận sự tẩy não của anh ta.
Cuối cùng, cô suy sụp trầm cảm, nhảy lầu tự sát. Cô ấy đã ghi lại những đau khổ mà mình phải trải qua trong một quyển nhật ký.
Ngày đó, khi phát hiện ra cuốn nhật ký đó đầu óc tôi cuồng loạn, không thể chấp nhận được.
Thẩm Tự ung dung thờ ơ nói: “Ai ai cũng biết, Thẩm Vũ Hân trầm cảm nặng nên mới tự sát, em có thể làm gì được anh đây?”
Tôi sụp đổ ngồi phịch xuống đất.
Trong ánh mắt tuyệt vọng của tôi, Thẩm Tự nhàn nhã bật một mồi lửa, đốt quyển nhật ký thành đống tro tàn.
Nhìn bóng lưng cao lớn của anh ta, trong đầu tôi bỗng hiện lên một câu – Địa ngục vắng vẻ, quỷ dữ ngự tại nhân gian.
Anh ta chậm rãi quỳ xuống, nâng mặt tôi lên, giọng điệu chậm rãi, chân thành, nói: “Em yêu, tuy anh không thích Tống Vũ Hân nhiều lắm, nhưng tình yêu anh dành cho em là thật lòng. Chỉ cần em ngoan ngoãn, em muốn sao, muốn trăng gì anh cũng cho em.”
Thật lòng?
Tôi không tin.
Tính cách tôi trời sinh đã ương ngạnh, kiên cường, biết co biết duỗi.
Thẩm Tự không chịu bỏ qua cho tôi vì tôi luôn phản kháng lại, anh ta giữ tôi lại để từ từ chơi đùa, thưởng thức quá trình thuần hoá mà thôi.
Sau khi nghe xong những gì tôi nói, Tống Ngự Hàn không lập tức bày tỏ thái độ của mình.
“Tôi muốn suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định có tin cô hay không.”
Nói xong, anh đứng dậy rời đi.
12.
Tôi thấp thỏm bất an chờ đợi câu trả lời của Tống Ngự Hàn.
Thứ tôi muốn không chỉ có việc có thể thoát khỏi Thẩm Tự mà còn là việc có thể loại bỏ triệt để được mối nguy hiểm tiềm tàng đó.
Thẩm Tự đã hại chết một cô gái vô tội, bản thân tôi cũng phải chịu nhiều đau khổ, chính vì vậy phải đưa anh ta đến một nơi, tốt nhất là một nơi có thể nhốt anh ta đến chết rục ở đó.
Nhưng Thẩm Tự lại quá hoàn hảo và xuất sắc.
Mặt trái bệnh hoạn và vặn vẹo của anh ta không một ai biết cả. Chỉ dựa vào khả năng của mình tôi thì không khác gì lấy trứng chọi đá, mà Tống Ngự Hàn lại là trợ thủ tốt nhất.
Sau một đêm chờ đợi dài đằng đẵng, anh đã đồng ý với tôi.
Tôi ở lại Hồng Kông mười ngày. Sau khi Tống Ngự Hàn kết thúc công việc ở đây, anh đã cùng tôi trở về nước.
Lần này trở về nhà, tôi không hề nói cho bất kỳ ai biết. Còn Tống Ngự Hàn cần tiếp cận điều tra tình hình của Thẩm Tự. Nhưng ngay cả như thế, tôi vẫn vô cùng cẩn thận. Vậy mà vẫn phát sinh trường hợp ngoài ý muốn.
Tôi đã đụng mặt anh em của Thẩm Tự.
Lúc đó tôi đeo kính râm và mang khẩu trang, ăn mặc kín như bưng, thế mà chỉ dựa vào một bóng lưng cậu ta đã nhận ra tôi. Không hổ là anh em của anh ta, có cái khả năng vừa nhìn đã không quên.
Tất nhiên, khả năng ấy chỉ nhắm vào con gái.
Trong khách sạn mà Thẩm Tự chuẩn bị tổ chức đám cưới, cậu ta nhìn thấy tôi liền phi tới hét lên: “Chị dâu!”
Tôi phớt lờ cậu ta.
Tôi ôm chặt áo khoác ngoài tăng tốc bước chân rời đi.
Cậu ta không chịu buông tha cho tôi, quay sang hét lên với Thẩm Tự đang ung dung tiến lại từ phía xa: “Anh, anh, em nhìn thấy chị dâu rồi, chị ấy ở bên đó!” Ngay sau đó tôi đụng thẳng vào người Thẩm Tự. Đụng vào vòng tay anh ta.
Tên anh em của anh ta chạy lại thở hổn hển, hỏi tôi: “Chị dâu, chị chạy nhanh thế làm gì? Em cũng có ăn thịt người được đâu.”
Cậu không, nhưng Thẩm Tự thì có.
Tôi giãy giụa.
Thẩm Tự ôm ghì lấy tôi, thì thầm vào tai tôi: “A Tinh, anh tóm được em rồi.” Thẩm Tự ôm chặt đầu tôi áp vào lồng ngực anh ta, không cho tôi cơ hội trốn thoát. Sau đó nói với anh em của anh ta: “Cậu về trước đi, anh muốn nói chuyện tình cảm với chị dâu cậu.”
Cậu ta nặn ra một nụ cười mờ ám, nói: “Em hiểu rồi.” Tiếp đó vô tư rời đi.
Thẩm Tự vẫn duy trì tư thế ôm chặt tôi như vậy, dẫn tôi vào phòng anh ta. Sau đó tháo kính râm và khẩu trang của tôi xuống.
Tôi nhếch nhác ngã khuỵu xuống đất, cảnh giác nhìn anh ta: “Thẩm Tự, anh đừng có làm liều.”
Thẩm Tự ung dung đứng, nói: “Anh luôn chờ em thẳng thắn với anh, nhưng em lại không biết nắm bắt cơ hội. Em yêu, anh sẽ không nương tay nữa đâu.”
Đáy lòng tôi lo lắng bồn chồn. Tôi sợ Thẩm Tự nghĩ không thông sẽ giết tôi mất.
“Anh muốn làm gì?”
Tống Ngự Hàn đang làm việc ở phụ cận. Lúc bị Thẩm Tự bắt được tôi đã nhấn nút khẩn cấp, có lẽ anh đã nhận được thông báo. Hy vọng anh có thể kịp thời đến cứu tôi thoát khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng này.
“Em nghĩ sao?”
Anh ta chậm rãi tiến về phía tôi, cởi găng tay đen ra, để lộ những ngón tay thon dài, hơi thở tà ác toả ra quanh thân anh ta. Anh ta nói:
“Chị gái em ở nước ngoài nhiều năm, hiểu sâu biết rộng, ở cùng cô ta đúng là rất vui, nhưng anh lại thích em hơn.”
“Khiến một người có tính cách kín đáo trở nên hoang dại mới có thể cảm nhận được cảm giác thành tựu.”
Khốn nạn!
Tất cả đều do anh ta ép buộc mà ra cả!