Ánh Sáng Tự Cứu Rỗi - Chương 5
13.
Thấy anh ta muốn tiến lại gần tôi liền lặng lẽ tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, nhấn công tắc để lộ phần sắc nhọn của chiếc nhẫn, dự định liều mạng anh sống tôi chết với anh ta.
Thay vì bị con dã thú này sỉ nhục, tôi thà đồng quy vu tận một cách sảng khoái với nó còn hơn.
Đúng lúc tôi chuẩn bị xong thì Tống Ngự Hàn đạp cửa xông vào, giơ chân đạp một phát vào mặt Thẩm Tự. Thẩm Tự thế mà bị đá ra xa vài mét, lúc này tôi mới nhớ ra Tống Ngự Hàn là con nhà võ.
Anh kéo tôi từ dưới đất lên, sau đó lại duỗi chân đá mạnh thêm vài cái lên người Thẩm Tự.
“Dám đụng vào bạn gái của tao, chán sống rồi à?”
Thẩm Tự lau vết máu ở khóe miệng: “Em ấy là bạn gái Lí Vãn Tinh của tao.” “Tên em ấy là Lí Hàm Nguyệt.” Tống Ngự Hàn bình tĩnh nhắc nhở anh ta. Ánh mắt Thẩm Tự âm u nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng: “Vậy nghĩa là hai chị em nhà cô bị điên, thích tráo đổi thân phận cho nhau để trêu đùa người khác à?”
Tôi không muốn giải thích với anh ta.
Tống Ngự Hàn đã báo cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh. Họ đưa chúng tôi về đồn cảnh sát để lấy lời khai. Thẩm Tự kiên quyết rằng tôi là bạn gái anh ta, còn lấy ảnh chụp chung của chúng tôi ra. Thậm chí, anh ta còn ám chỉ lèo lái mối quan hệ giữa tôi và Tống Ngự Hàn là ngoại tình.
Cho đến khi Lí Vãn Tinh đến, chị ta không phân biệt trắng đen, phải trái đã xả mọi cơn tức lên người tôi: “Lý Hàm Nguyệt, từ bé mày đã tranh đồ của tao, bây giờ đến bạn trai tao mày cũng không tha à?”
Tôi cạn lời: “Rõ ràng là Thẩm Tự muốn quấy rối tôi mà.”
Chị gái phụ trách hòa giải vẻ mặt dần trở nên cổ quái.
Lí Vãn Tinh vô cùng lo lắng, đi thăm Thẩm Tự.
Ở bên đó, Thẩm Tự cũng hoàn hồn lại trong nỗi lo sợ không yên, cẩn thận quan sát một hồi mới bất thình lình bừng tỉnh.
Anh ta ôm Lí Vãn Tinh vào lòng, nói: “Xin lỗi, mắt anh tệ quá nhận nhầm Tiểu Nguyệt là em.”
Nghe vậy, Lý Vãn Tinh thở phào nhẹ nhõm. “Trò hề” cuối cùng kết thúc trong sự hiểu lầm.
Tôi kéo kéo gấu áo của Tống Ngự Hàn. Anh hiểu ý, dẫn tôi rời khỏi chốn đầy rẫy thị phi này.
Anh nói: “Thẩm Tự sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em đâu, khoảng thời gian này em chuyển đến chỗ anh ở tạm đi.”
Tôi gật đầu đồng ý. Gió thoảng qua gò má, rất lạnh.
Tôi và Tống Ngự Hàn cứ bước đi không ngừng nghỉ.
Rất lâu, rất lâu sau, tôi mới hỏi anh: “Khoảng thời gian này anh điều tra được gì rồi?”
“Rất trong sạch.”
“Lý lịch của Thẩm Tự rất trong sạch.”
14.
Đám cưới đã sắp đến gần.
Không thấy Thẩm Tự tìm tôi nữa. Lý Vãn Tinh thì đắm chìm trong niềm vui sướng của một người sắp bước vào hôn nhân. Không đi chụp ảnh cưới thì cũng đi xem tình hình chuẩn bị đám cưới.
Có những thoáng chốc tôi đã thực sự cảm thấy chị ta là một cô thiếu nữ đang mong chờ hạnh phúc.
Ngây thơ vô bờ.
Tôi thử nhắc nhở chị ta: “Thẩm Tự không phải người đơn giản đâu.”
Chị ta lườm tôi, nói: “Mày khỏi phải chơi trò ly gián. Khoảng thời gian này tao với Thẩm Tự rất hoà hợp.”
Tôi thực sự phục luôn, đanh giọng nói: “Lý Vãn Tinh, chị cho rằng Thẩm Tự là kẻ ngu không phát hiện ra bạn gái mình đã bị đổi thành một người khác thật đấy à?”
Tôi có lòng nhắc nhở chị ta Thẩm Tự không phải là thứ tốt lành gì.
Nhưng ai mà ngờ tần sóng não chị ta lại kỳ lạ đến thế.
“Đúng vậy, Thẩm Tự phát hiện tao không phải là mày, nhưng vẫn không vạch trần tao. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là anh ấy hài lòng với tao hơn!”
Tôi đã cảnh báo rồi.
Tôi đã cảnh báo rồi.
Có người vội vàng muốn lao xuống địa ngục như vậy, tôi có thể làm gì được đây?
Ngày hôn lễ diễn ra, ba tôi đích thân trao tay Lý Vãn Tinh vào tay Thẩm Tự. Khoảnh khắc họ hôn nhau, tất cả mọi người ai nấy đều reo hò cho rằng đây sẽ là cột mốc của những điều tốt đẹp.
Tôi không tham dự lễ cưới.
Tống Ngự Hàn chỉ đứng nhìn từ xa. Sau khi trở về thì uống say khướt.
Anh nói: “Nếu Vũ Hân còn sống, anh cũng có thể nắm tay em ấy đặt vào tay một người khác.”
Đáng tiếc, không có nếu như.
Có cách nào khiến Thẩm Tự gặp báo ứng bây giờ?
Đến tận bây giờ vẫn chưa có chút manh mối nào. Vì anh ta rất sạch sẽ, không phạm tội gì. Những loại người như thế thường là những kẻ đáng sợ nhất. Giống như một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ.
15.
Tống Ngự Hàn đưa tôi tới chỗ bạn anh, còn mình thì tiếp tục ở lại theo dõi Thẩm Tự.
Trong một lần tình cờ đăng nhập vào tài khoản weibo của mình. Tôi phát hiện có một tài khoản ẩn danh không có ảnh đại diện đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn ảnh. Có ảnh sườn mặt Lý Vãn Tinh lúc đang ngủ, ảnh bóng lưng bố mẹ tôi…
Không có bất kì một câu thoại nào nhưng vẫn khiến tôi lạnh sống lưng. Anh ta đang đe dọa tôi trong vô hình.
Nếu tôi không quay về, anh ta sẽ ra tay với bố mẹ tôi.
Phải làm sao bây giờ?
Tôi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tuy bọn họ đối xử không tốt với tôi, nhưng dù sao họ cũng là ba mẹ đã sinh ra và nuôi nấng tôi.
Tôi gọi điện thoại nhắc nhở bọn họ.
Nhưng ba tôi lại nói: “Lí Hàm Nguyệt, mày đừng có ôm ấp bất kỳ ảo tưởng không thực tế nào nữa, chị gái mày mang thai rồi.”
Mang thai?
Nhanh như vậy sao.
Họ thực sự không biết gì về những nguy hiểm sắp ập tới.
Tôi đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại.
Bỏ đi, cứ để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.
Ít nhất hiện tại tôi cũng an toàn.