Ánh Sáng Tự Cứu Rỗi - Chương 6
16.
Tôi cho rằng sự tình sẽ cứ thế trôi qua.
Cho đến một buổi sáng sớm, điện thoại của tôi suýt bị người khác làm nổ tung.
Mơ màng mở mắt ra, thấy điện thoại rung lên liên hồi, tần suất cao đến mức doạ người, thiếu điều khiến chiếc điện thoại nhảy dựng lên.
Tôi sợ Tống Ngự Hàn có việc gấp nên tiếp điện thoại: “Alo.”
“Lí Hàm Nguyệt, tao muốn đổi lại, tao trả Thẩm Tự cho mày! Tao muốn đổi lại!” Tiếng hét thảm thiết của chị ta khiến tôi giật mình bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ.
Tôi cau mày: “Chị điên à? Có phải mớ rau ngoài chợ đâu mà muốn đổi là đổi.”
Hơn nữa, tôi vốn dĩ là “Lí Hàm Nguyệt”. Không dễ dàng gì mới có lại được cuộc sống của bản thân, tôi việc gì phải ngu ngốc dẫm lên vết xe đổ nữa chứ. “Mày là đồ ích kỷ chỉ biết nghĩ đến bản thân!”
Chị ta ở đầu dây bên kia mắng tôi.
Tôi phát giác sự việc có gì đó không ổn bèn hỏi: “Chị làm sao vậy?”
Chị ta còn chưa kịp lên tiếng, trả lời tôi lại là tiếng nắm đấm nặng nề và tiếng chị ta rên rỉ đau đớn. Ngay sau đó, chiếc điện thoại bị rơi xuống đất. Chất lượng quả thực rất tốt. Tôi vẫn có thể nghe thấy âm thanh ở đầu bên đó.
Lý Vãn Tinh cố nhịn đau, hét lớn: “Thẩm Tự, anh không thể đánh em, em đang mang thai con của anh!”
Đáp lại chị ta là giọng nói như ma quỷ của Thẩm Tự: “Cũng chỉ là một phôi thai thôi.”
Mí mắt tôi giật điên cuồng, cảm nhận được sự đáng sợ của anh ta.
Rốt cuộc Lý Vãn Tinh đã làm gì chọc giận Thẩm Tự mà để bị đánh thảm đến như thế?
Chị ta cũng rất kỳ cục, có thời gian gọi điện oán thán với tôi, nhưng lại không có thời gian báo cảnh sát.
Tôi muốn giúp chị ta báo cảnh sát, nhưng đúng là trùng hợp, điện thoại của tôi lại hết pin tắt nguồn.
Tôi xoa xoa mặt, lập tức sạc pin rồi gọi điện thoại cho bố mẹ.
Bọn họ nghe nói Lý Vãn Tinh bị bạo lực gia đình thì lập tức qua đó.
Cuộc điện thoại cuối cùng tôi gọi cho Tống Ngự Hàn.
17.
Ngay cả khi đến kịp lúc, Lí Vãn Tinh vẫn bị đánh đến sảy thai.
Nhập viện.
Còn Thẩm Tự thì bị dẫn đi uống nước chè.
Tôi chọn chuyến bay gần nhất trở về nhà.
Đến bệnh viện, mẹ tôi đón đầu tôi bằng một cái tát. Nhưng lần này tôi đã linh hoạt né tránh.
Bà tát hụt, cả người nhào về phía trước, suýt chút thì té ngã. Vì vậy, bà càng tức giận hơn: “Lí Hàm Nguyệt, có phải mày cố ý hại chị mày không?”
“Không phải.”
Tôi lạnh lùng nhìn bà.
Bà tức giận đến hồ đồ, nói: “Nếu như mày gả cho Thẩm Tự thì con bé đã không gặp phải những chuyện như vậy?”
Mẹ tôi đúng là rất giỏi đổi trắng thay đen. Nếu thật sự phải nói phải trái trắng đen:
Nếu ban đầu Lí Vãn Tinh không mượn danh tôi ra nước ngoài, tôi sẽ không gặp phải Thẩm Tự.
Nếu Lí Vãn Tinh không cố chấp muốn có Thẩm Tự bằng được, chị ta đã không phải chịu kết cục như thế này.
Nếu Lí Vãn Tinh nghe lọt tai những lời khuyên của tôi, kịp thời dừng lại thì đã có thể tránh được mọi chuyện.
Về tình về lý, tôi đã tận tình tận nghĩa rồi.
Đến cuối cùng phải chịu đau khổ thì lại đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu tôi. Tôi chán nản chẳng buồn tranh luận với bọn họ.
“Tốt nhất là nên nộp đơn ly hôn càng sớm càng tốt đi.”
Bạo lực gia đình đủ nghiêm trọng để kết án tù.
18.
Lí Vãn Tinh vô cùng thảm thương.
Có lẽ cả đời này chị ta cũng không còn khả năng sinh con nữa.
Chị ta nằm trên giường, toàn thân co giật, đau đớn như muốn chết đi.
Đợi mẹ tôi rời đi, tôi hỏi riêng chị ta: “Rốt cuộc chị đã làm gì để Thẩm Tự đánh chị như thế?”
Chị ta khó nhọc giơ ngón tay lên chỉ trích tôi: “Đều tại mày, là mày hại tao ra nông nỗi này.”
Tôi cau mày, lạnh lùng ngắt lời chị ta: “Tôi hỏi chị, rốt cuộc chị đã làm gì?!”
Sau khi tôi cao giọng, chị ta sợ hãi co rúm lại. Thân thể càng run rẩy kịch liệt hơn.
Tiếp đó chị ta mới nói: “Tao, tao phát hiện ra đoạn video anh ta giấu trong ổ cứng, trong đó anh ta bạo hành… bạo hành một cô gái. Còn có, có video tao… với anh ta, tất cả đều được ghi lại.”
Một cô gái.
Một cô gái.
Người đó… nhất định là Tống Vũ Hân!
Chỉ cần tìm được những video đó là có thể chứng minh cái chết của Tống Vũ Hân không đơn giản là do bị trầm cảm dẫn đến tự tử!
Tôi không thể kìm nén được sự phấn khích, vô cùng nóng lòng muốn đi tìm Tống Ngự Hàn, kể cho anh nghe việc này.
Chúng ta đã có hy vọng thành công rồi.
Tôi nhất định có thể đạt được mong muốn tống Thẩm Tự vào tù.
Tôi muốn đích thân ra tay diệt trừ con quỷ ấy!
Nhưng tôi vừa mới ra khỏi bệnh viện, còn chưa kịp báo cho anh biết đã bị vài người đàn ông mặc đồ đen bịt mắt lôi lên một chiếc ô tô màu đen.
Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy tôi. Giọng nói u ám lạnh lùng của Thẩm Tự vang lên bên tai: “Cuối cùng cũng đợi được em, em yêu của anh.”
Tôi run rẩy, sợ hãi kêu lên: “Thẩm, Thẩm Tự.”
“Là anh đây.” Thẩm Tự chậm rãi nói: “Ngoài anh ra thì còn có ai nhớ đến em nữa?”
“Sao anh lại được thả ra nhanh như vậy?”
“Em đoán xem?” Anh ta xoay người tôi lại để tôi nhìn thẳng vào anh ta. Sắc mặt của tôi hiện tại chắc chắn đang tái nhợt, thậm chí miệng cũng run rẩy không cách nào ngậm lại được.
Anh ta ôm lấy mặt tôi, nhẹ giọng nói:
“Không cần biết em là Lí Vãn Tinh hay Lí Hàm Nguyệt, anh chỉ công nhận em là vợ anh thôi.”
Mẹ kiếp!
Đúng là rất giỏi tự mình đa tình.
“Thẩm Tự, đừng như thế, tôi sợ lắm.” Tôi gần như sắp bật khóc tới nơi.
Anh ta nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo, anh sẽ không làm em đau đâu.”
Đúng vậy.
Cơ thể có lẽ sẽ không bị tổn thương gì. Nhưng sự tra tấn về tinh thần luôn luôn đáng sợ hơn nhiều.
Tôi cố gắng ép bản thân trấn tĩnh lại: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Rời khỏi đây cùng anh, chúng ta mãi mãi không rời xa nhau.”
Xa, xa cái ông nội nhà anh!