Ánh Sáng Tự Cứu Rỗi - Chương 7
19.
Tôi vẫn muốn quanh co để anh ta không hành động manh động. Nhưng Thẩm Tự không cho tôi cơ hội đó.
Tôi bị trùm một cái túi đen lên đầu, sau đó tôi không biết gì nữa.
Trong bóng tối, tôi nắm chặt chiếc dây chuyền trên cổ. Công ty của Tống Ngự Hàn là công ty nghiên cứu công nghệ VR. Chắc chắn anh có thể định vị được ngay lập tức.
Anh nhất định phải nhanh đến cứu em đó!
Không biết phải mất bao lâu chiếc túi màu đen mới được lấy ra khỏi đầu tôi. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện bản thân đang ở trên một sân thượng có tường bao quanh rất thấp.
Chỉ cần lơ là không chú ý một chút thôi cũng có thể rơi xuống dưới.
Thẩm Tự bóp mặt tôi, ép tôi nhìn bốn phía xung quanh, nói:
“Em đang điều tra chuyện của Tống Vũ Hân phải không? Ngày đó cô ta đã chết ở đây. Có điều không phải cô ta tự sát, mà là bị anh đẩy xuống.”
Tống Vũ Hân chết trong một đêm khuya.
Đây là một tòa nhà xây dựng dang dở, không có camera giám sát xung quanh.
Nhưng bất ngờ là nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng tôi lại bị xua tan, tôi bình tĩnh đến lạ thường, hỏi anh ta:
“Sao anh lại đối xử với cô ấy như vậy?”
Tống Vũ Hân là một cô gái tốt. Nhật ký tình yêu của cô bắt đầu được ghi lại khi cô gặp Thẩm Tự. Từ lúc rung động cho đến lúc lòng như tro tàn.
“Vì cô ta cũng giống em, muốn chạy trốn anh.” Thẩm Tự thản nhiên nói.
Hoá ra là như vậy.
Bất cứ ai nhìn thấu bộ mặt thật của anh ta đều muốn bỏ chạy.
Anh ta nói tiếp: “Tống Vũ Hân không có người thân ở trong nước, vì vậy mà tứ cố vô thân. Không giống em, có chị em sinh đôi, chơi anh một vố. Em nói xem, bố mẹ, chị gái em đối xử không tốt với em như vậy, chỉ có anh là người duy nhất yêu em, tại sao em vẫn muốn chống đối lại anh?”
Sống chết có số, phú quý tại trời.
Lúc này tôi thực sự chẳng còn sợ hãi gì nữa.
“Người yêu tôi chỉ có bản thân tôi mà thôi.”
Tôi vạch trần thói đạo đức giả của anh ta: “Anh chỉ là một kẻ cuồng thao túng tinh thần mà thôi.”
Thẩm Tự cười vui vẻ, nói: “Quả nhiên em là người hiểu anh nhất.”
Ngay sau đó, vẻ mặt anh ta trở nên hung dữ: “Vậy chúng ta chết cùng nhau đi!”
20.
Anh ta kéo tôi bước từng bước đến gần mép sân thượng. Thể chất chênh lệch, sức lực cũng thua xa, cuối cùng tôi vẫn không thể đấu lại được Thẩm Tự, bị anh ta kéo đến bờ vực của cái chết. Trong giây phút cuối cùng, tôi thừa nhận là tôi đã sợ.
“Thẩm Tự! Thẩm Tự!”
Tôi quỳ xuống, túm chặt lấy ống quần của anh ta.
“Em yêu anh, em yêu anh… Chúng ta tìm một nơi bắt đầu lại có được không?”
Thật đấy, thật sự không cần cực đoan như vậy mà.
Sống khỏe mạnh không tốt sao?
Tôi sắp khóc oà lên đến nơi rồi.
Ai muốn vô duyên vô cớ mất mạng đâu?
Đến giờ khắc này, cuối cùng tôi cũng có thể cảm nhận được sự bất lực của Tống Vũ Hân khi đối mặt với cái chết.
Cô ấy tứ cố vô thân, không biết là đã đau khổ đến nhường nào?
Thẩm Tự đột nhiên dừng lại, nâng mặt tôi lên, kinh ngạc hỏi: “Em muốn như vậy thật sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “Còn sống, còn sống chúng ta mới có thể làm vậy phải không? Thẩm Tự, em cũng rất yêu anh.”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm một lúc, sau đó nói: “Nhưng tình yêu của em quá rẻ tiền. Tình yêu của em sẽ biến mất trong nỗi sợ hãi, không giống như anh kiên định đối với em, sống chết có nhau.”
Tôi: “…”
Tôi hối hận quá. Tôi không thể nói chuyện bình thường với một kẻ biến thái được.
Biết trước chuyện sẽ thành như vậy tôi đã không trở về rồi.
Lý Vãn Tinh sống hay chết cũng có liên quan quái gì đến tôi đâu?
Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi. Tôi cứ như vậy bị Thẩm Tự từng bước từng bước kéo về phía vực sâu vô tận.
Cho đến khi đến gần mép sân thượng, không biết tôi lấy đâu ra dũng khí, vươn thẳng người cắn mạnh vào bắp đùi anh ta một cái. Sau đó đâm đầu nhọn của chiếc nhẫn vào đùi của anh ta.
“Xíttttt ~”
Thẩm Tự đau đến mức ôm chân nhảy lò cò. Tôi nhân cơ hội này đẩy anh ta ra, chạy đến nơi an toàn. Anh ta thủ thế đuổi theo tôi.
Sân thượng trống hoang trống hoác. Chỉ có gạch và đá vụn rải rác.
Trong cơn hoảng loạn, tôi vấp phải thứ gì đó, ngã nhào xuống đất. Đau đến mức không thể đứng dậy được.
Nhìn thấy Thẩm Tự càng ngày càng đến gần, tôi bất chấp tất cả, chộp lấy thứ gì đó xung quanh ném về phía anh ta.
Anh ta như một thây ma không cảm nhận được nỗi đau, không biết mệt mỏi, cũng không trốn tránh. Ánh mắt dán chặt vào người tôi, loạng choạng bước đến cho đến khi bắt được tôi, thành công cắn chết tôi.
Tôi nhếch nhác không chịu nổi, vừa chạy vừa bò về phía cầu thang bộ, miệng không ngừng hét lớn: “Tống Ngự Hàn, cứu em với!”
21.
Ban đầu chỉ là hy vọng xa vời.
Nhưng không ngờ, ngay sau đó, Tống Ngự Hàn lại xuất hiện một cách thần kỳ. Phía sau anh còn có cảnh sát và các chú lính cứu hỏa thân yêu của tôi.
Khoảnh khắc đó tôi lập tức lệ nóng dâng trào.
Nhưng chưa đợi được Tống Ngự Hàn cứu tôi, Thẩm Tự đã đi trước một bước tóm lấy chân tôi hùng hổ kéo ra ngoài:
“Lý Hàm Nguyệt, chúng ta chết cùng nhau đi!”
Tạm thời gác chuyện này sang một bên! Cuộc sống có bao điều tươi đẹp, tôi không muốn chết cùng một con ác quỷ đâu.
Có lẽ do ý chí bản năng sinh tồn mạnh mẽ mà trong phút chốc tôi bộc phát ra sức lực tiềm tàng to lớn.
Hai bàn tay quờ loạn trên mặt đất đầy xi-măng, đầu ngón tay bị cọ xát đến bật máu. Móng tay rê trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai đáng sợ hệt như tiếng chuông đòi mạng.
Nhưng tôi vẫn không đấu lại được anh ta. Nỗi tuyệt vọng như che trời lấp đất nuốt chửng lấy tôi.
Hãy nhìn tôi đi.
Tuổi trẻ phơi phới, tôi còn chưa từng sống một cuộc sống chân chính thuộc về mình.
Sinh mệnh của tôi, phải đặt một dấu chấm hết tại đây sao?
Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị đối mặt với cái chết. Nhưng có ai đó đã nắm lấy cổ tay tôi kéo mạnh trở về.
Tôi mở mắt, là Tống Ngự Hàn.
Anh nói: “Đừng sợ.”
Ngay sau đó, “bằng” một tiếng. Sức mạnh như gông cùm trói chân tôi đột nhiên biến mất. Viên đạn xuyên qua bả vai Thẩm Tự, cơ thể anh ta bay lên lùi về phía sau.
Mà hai chân của tôi đã ở mép sân thượng, chỉ thiếu chút nữa thôi là sẽ bị treo lơ lửng trên không.
Cơ thể tôi mềm nhũn, không có lấy một chút sức lực nào. Tống Ngự Hàn phải tốn rất nhiều sức lực mới kéo tôi về được.
Tôi chậm chạp đứng dậy, người đầm đìa mồ hôi.
Gió lạnh gào thét bên tai, Tống Ngự Hàn ôm tôi trong vòng tay anh, vỗ nhè nhẹ từng cái vào vai tôi, nói: “Không sao đâu.”
Thẩm Tự rơi xuống đất, nhưng chưa chết. Toàn thân anh ta co giật, miệng nôn ra bọt máu. Đôi mắt anh ta mở to, nhìn trừng trừng về phía tôi như muốn nói điều gì đó. Nhưng Tống Ngự Hàn đã che mắt tôi lại, không cho tôi nhìn cảnh tượng vô cùng bi thảm ấy.
Anh đứng im ở đó vài giây, nói lời từ biệt cuối cùng với em gái mình.
Thẩm Tự chết ở nơi mà trước kia Tống Vũ Hân bỏ mạng. Nếu ở dưới cửu tuyền biết được, cô ấy có thể nhắm mắt rồi phải không?