Ánh Sáng Tự Cứu Rỗi - Chương 8
22.
Sau đó, tôi vạch trần bộ mặt thật của Thẩm Tự cho bàn dân thiên hạ biết.
Dù có chết, tôi cũng phải khiến anh ta chịu đựng nỗi ô nhục, chết không yên thân!
Cha mẹ anh ta khóc lóc thảm thiết, cho rằng tôi đang bôi nhọ con trai họ. Cho đến khi các bộ phận liên quan công bố sự thật, Thẩm Tự mới hoàn toàn bị vùi dập.
Về phần Lí Vãn Tinh, sau sự việc này, tinh thần của chị ta hơi bị rối loạn, thỉnh thoảng lại lên cơn động kinh.
Bố mẹ tôi vẫn đổ lỗi chuyện này lên đầu tôi. Nhưng cũng chẳng còn quan trọng.
Tôi đặt chiếc thẻ ngân hàng có một nửa số tiền tiết kiệm của mình lên bàn trà: “Trong này có 30 vạn (~1 tỷ VNĐ), coi như là để mua đứt mối quan hệ tình thân giữa chúng ta.”
Mẹ tôi không thể tin nổi, hỏi:
“Con không định phụng dưỡng ba mẹ khi về già sao? Không định quan tâm đến chị gái con nữa sao?”
Nghe vậy, tôi không nhịn được bật cười.
Mẹ tôi đến bây giờ vẫn coi tôi như đứa ngốc. Muốn tôi thay chị ta phụng dưỡng họ khi về già, thế chân nửa đời còn lại của Lí Vãn Tinh sao?
“Không đâu.”
Tôi đứng dậy, kéo hành lý chuẩn bị rời đi. Mẹ tôi ngồi trên đất, ôm chặt chiếc vali bắt đầu khóc lóc om sòm.
“Ông trời ơi, đứa con gái tôi vất vả nuôi lớn, giờ lại không muốn quan tâm đến tôi nữa. Thế này có còn đạo lý hay không?!”
“Mẹ, mẹ có tiếp tục lằng nhằng thế này cũng không có ích gì đâu.”
Nhưng bà ấy không nghe tôi nói, bắt đầu mở miệng mắng chửi.
Nếu đã thích chiếc vali ấy như vậy thì tôi để lại cho bà ấy là được.
Tôi buông tay, đi một mình ra cửa. Tống Ngự Hàn thấy tôi đi tay không ra ngoài thì kinh ngạc: “Không mang theo gì à?”
Tôi mỉm cười lắc đầu.
Người bỏ ta mà đi, ngày hôm qua không thể giữ lại.
Người làm loạn tâm ta, ngày hôm nay thật lắm ưu phiền.
Tống Ngự Hàn cũng mỉm cười, mặt mày rạng rỡ.
Anh mở cửa ghế phụ: “Đi thôi, cô Lí Hàm Nguyệt.”
Tôi ngồi lên xe, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khung cảnh quen thuộc nhanh chóng lùi về xa hoá thành những hư ảnh trong tầm mắt tôi.
Tôi muốn nói lời vĩnh biệt với nơi đây. Tôi phải đi đón nhận cuộc đời của riêng tôi rồi.
-Hết-