Bà đây dùng HP đè bẹp giới tu chân! - Chương 183
Thẩm Tịnh Huyền nghĩ ngợi một lát: “Ba ngàn năm trước, con đường tới Ma tộc bị phong ấn, Lạc Nguyệt mộc cũng bị phong ấn tại Ma giới.”
“Còn Ô Đề Hỏa. Trước khi bắt đầu trận chiến Phục Ma, nó đã hóa thành mưa lửa, giáng từ trên không trung xuống, sau đó không còn tăm tích. Đến hiện tại, Tu chân giới cũng không biết nguyên nhân năm đó Ô Đề Hỏa tan nát, chỉ có thể suy đoán là Ma tộc ngầm ra tay.”
Vốn Ngôn Lạc Nguyệt đã ngồi xếp bằng với Tiểu Vu, tập trung hết tinh thần, chờ nghe kể chuyện.
Kết quả là Thẩm Tịnh Huyền chỉ nói hai ba câu đã kết thúc, ngược lại khiến cô không thích ứng được.
“Sau đó nữa thì sao?” Ngôn Lạc Nguyệt dẫn dắt: “Tịnh Huyền, có phải tỷ bỏ qua một số nội dung khác không?”
Thẩm Tịnh Huyền ngây ra: “Ví dụ là gì?”
Ngôn Lạc Nguyệt nói thỏa thích: “Ví dụ như một thiếu niên nhà quê bỗng nhiên xâm nhập thần vương điện. Mọi người mắng hắn điên cuồng, lại phát hiện ra tay trái hắn nắm Ô Đề Hỏa, tay phải cầm Lạc Nguyệt mộc, khiến tam giới khiếp sợ. Thần vương cúi đầu trong nháy mắt: Cung nghênh chúa tể và ba đại thần bảo trở về… Vân vân mây mây?”
“…”
Thẩm Tịnh Huyền trầm ngâm một hồi, đưa tay sờ trán Ngôn Lạc Nguyệt.
“Có phải vừa rồi muội bị dính nước độc không?”
Chứ không sao đột nhiên con bé lại mê sảng rồi?
Tiểu Vu có thể xác nhận, Ngôn Lạc Nguyệt không bị nước độc bắn lên.
Theo cảm nhận của hắn, logic của Ngôn Lạc Nguyệt cũng không có vấn đề gì.
… Như vậy cũng chỉ có chính hắn tồn tại vấn đề.
Sờ sờ lỗ tai, Tiểu Vu nghi hoặc nghĩ thầm: Từ khi nào ta bắt đầu sinh ra ảo giác gián tiếp vậy?
Thẩm Tịnh Huyền vỗ vỗ đầu Ngôn Lạc Nguyệt, quả quyết phủ nhận phỏng đoán của cô.
“Căn bản không có mấy chuyện đó! Ô Đề Hỏa và Lạc Nguyệt mộc đều là thần bảo trời sinh, sinh ra từ khi khai thiên tích địa, chưa từng nghe nói tới vị đại năng nào có bản lĩnh điều khiển. Huống chi Tu chân giới cũng không có thần vương mà!”
Nhìn cái đầu tràn ngập tư tưởng kỳ diệu của em gái nhỏ, Thẩm Tịnh Huyền búng đầu cô sang một bên.
Ni cô trẻ bước lên một bước, vòng qua khu vực sót lại cành gãy lá rụng, bắt đầu tìm kiếm đường ra theo lời Tiểu Vu.
Mà Ngôn Lạc Nguyệt vừa mới đánh xong BOSS lớn, không sốt ruột đi tìm đường ra.
Dựa theo thói quen chơi game, cô tuần tra mọi nơi, nhìn xem xung quanh có rơi trang bị gì không.
Tiểu Vu không biết Ngôn Lạc Nguyệt cúi đầu làm gì, cũng nhắm mắt tìm theo cô.
Chú ý tới bóng người vẫn luôn đi theo mình, Ngôn Lạc Nguyệt đứng thẳng dậy: “Vết thương trên tay ngươi đã ổn chưa?”
Đột nhiên Tiểu Vu giấu ngay cánh tay ra sau lưng: “Không còn đổ máu nữa.”
Mặc dù da thịt vẫn nứt ra, nhưng đó không phải vấn đề.
Từ nhỏ, bởi đủ các nguyên nhân, hắn vẫn luôn bị thương.
Vết thương và đau đớn giống như huynh đệ song sinh đi cùng với Tiểu Vu như hình với bóng, gần như chưa bao giờ chia lìa hắn.
Ngôn Lạc Nguyệt nhíu mày: “Để ta nhìn xem. Ta có thuốc mỡ, không đau, bôi lên một lát là khỏi.”
Không biết lời này chạm vài dây thần kinh nào của Tiểu Vu, khiến hắn như một con rắn tràn ngập đàn hồi, bỗng nhiên nhảy bật về phía sau!
Sao hắn có thể đưa vết thương cho nàng xem được.
Máu kịch độc ở đó dù chỉ tiếp cận người nàng trong ba thước cũng là một loại khinh nhờn không thể tha thứ được.
Sở dĩ hắn kiên quyết nhảy thẳng xuống pháp trận chính là sợ có ma vật gây nguy hiểm cho tính mạng nàng.
Hiện tại vất vả lắm mới giải quyết được kẻ địch khó nhằn nhất, không thể khiến bản thân trở thành uy hiếp chứ?
Ý nghĩ Ngôn Lạc Nguyệt xoay chuyển, rất nhanh đã nghĩ ra nguyên nhân Tiểu Vu không muốn mình tiếp cận.
… Cũng đúng. Dù sao lần gặp mặt đầu tiên, Tiểu Vu chỉ liếc Ngôn Lạc Nguyệt một lần đã làm mất nửa giá trị sinh mạng của cô ngay tại chỗ.
Dưới điều kiện tiên quyết này, rất khó thay đổi ấn tượng “cô bé này da rất mỏng”.
Cho nên Tiểu Vu không tin tưởng sinh mệnh lực của cô cũng là rất bình thường.
Móc mấy hộp Thuốc tiên ngọt lịm ngon hết xảy từ trong túi trữ vật ra, Ngôn Lạc Nguyệt vất lần lượt cho hắn.
“Được rồi, vậy thì ta không nhìn nữa. Nhưng ngươi tự mình bôi thuốc đi… Từ từ, thuốc này để ngươi dùng ngay! Nếu ngươi thích, ta sẽ đưa thêm ngươi mấy trăm hộp nữa cũng được.”
Tiểu Vu nhận hộp thuốc, phản ứng đầu tiên là bọc lại cẩn thận, cất vào trong ngực, còn đút sâu xuống.
Ngôn Lạc Nguyệt nhìn thấy, dở khóc dở cười: Hắn học đâu ra tác phong của hamster vậy.
Nếu cô nhớ không lầm, rắn vốn là thiên địch của hamster mới đúng.
Nếu Tiểu Vu băng bó miệng vết thương với thái độ nghiêm túc như bọc hộp thuốc, hiện giờ vết thương trên cổ tay hắn đã bắt đầu khép lại rồi.
Bị Ngôn Lạc Nguyệt thúc dục mãi, Tiểu Vu mới vô cùng quý trọng mở nắp ra, đổ một ít thuốc ra tay.
Ngôn Lạc Nguyệt đứng bên vừa chỉ đạo hắn “bôi nhiều hơn đi. Không cần tiếc. Ta đưa ngươi mấy ngàn hộp là được chứ không?”, vừa đối đáp với Tiểu Vu.
“Ngươi xem này, ta đã biết ngươi là ai, ngươi cũng sớm biết ta là ai. Tên đầy đủ của ngươi là gì? Có thể nói cho ta biết chứ?”
Nhắc tới đề tài này, tay bôi thuốc của Tiểu Vu dừng lại ngay.
Hắn giấu đầu lòi đuôi nói: “Ngươi, ngươi nhầm rồi. Ta không phải là con rắn mà ngươi nghĩ đâu.”
Vừa dứt lời, Tiểu Vu phát giác ra sơ hở quá rõ ràng trong lời nói của mình.