Bà đây dùng HP đè bẹp giới tu chân! - Chương 184
“…”
Hắn vừa thở ra một nửa đã khựng lại, muốn hủy diệt vĩnh viễn bản thân ngu ngốc của mình một khắc trước, lại như không chịu nổi hình ảnh dừng lại vĩnh cửu của mình hiện giờ.
Ngôn Lạc Nguyệt: “…”
Này, theo lý thuyết, có phải cô nên hỏi tiếp một câu: “Sao ngươi biết ta nói đến một con rắn?”
… Thôi bỏ đi.
Dù là cách một tầng bọc xác ướp, Ngôn Lạc Nguyệt cũng có thể nhận ra Tiểu Vu đã xấu hổ và phẫn uất muốn chết.
Ngôn Lạc Nguyệt cảm thấy, nếu mình trêu chọc thêm một câu, Tiểu Vu để chứng minh sẽ tự tay đào một cái hố chui vào tại chỗ, biểu diễn tiết mục kinh điển “ngươi xem, thật ra ta không phải là rắn, là một con giun đấy.”
Ho khan một tiếng, Ngôn Lạc Nguyệt nói sang chuyện khác: “Được rồi. Ngươi tên gì?”
“…”
Dưới băng vải, màu máu vừa dâng lên lại rút đi như thủy triều trên mặt Tiểu Vu.
Tiểu Vu hơi cúi đầu, nói với giọng điệu như tự biết mình khác thường: “Ta không có tên.”
“…”
Trả lời câu hỏi xong, Tiểu Vu cũng không ngẩng đầu, cố tình không để ý tới ánh mắt của Ngôn Lạc Nguyệt.
Hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc, bài xích, có lẽ còn chán ghét của cô.
Không phải tộc ta tất có lòng khác.
Rất lâu trước đó, Tiểu Vu đã hiểu, lòng bài xích người khác đáng sợ tới mức nào.
Đó là thứ khiến mấy lần hắn suýt bỏ mạng.
Ngôn ngữ là pháp tắc thông hành cơ bản của thế giới này. Mấy lần hắn suýt chết bởi ngôn ngữ không thông.
Văn tự lại càng là kỹ xảo giao lưu cao cấp. Cũng bởi hắn không biết chữ nên gặp rất nhiều đau khổ.
Còn tên họ… Đó càng là quy tắc thông hành được tất cả mọi người công nhận.
Nhưng trong ký ức truyền thừa của hắn, hình như bản thân không có tên.
Chữ “Vu” này có ấn tượng rất sâu với hắn. Hắn tình nguyện coi nó là họ mình.
Ngôn Lạc Nguyệt kinh ngạc phát hiện ra, bả vai Tiểu Vu lại căng lên, hơi nghiêng về phía trước, giống như đã chuẩn bị tâm lý chịu đựng công kích.
Xem ra hắn thật sự để ý tới việc bản thân không có tên.
Bàn tay cô bé chậm rãi vẫy vẫy trước tấm lụa trắng: “Tên à, tự mình thích là dùng được mà.”
“Thứ này có thể đặt theo tên thân nhân mình yêu quý, có thể là biệt hiệu bạn bè tặng, cũng có thể là mấy chữ mình thích nhất… Cho dù ngươi có tên là Đạt Lạp Băng Ba Ban Đắc Bối Địch Bặc Đa Bỉ Lỗ Ông, cùng lắm là bị người ta thêm tên vào ca khúc thôi!”
Trong lòng Tiểu Vu vừa dâng lên chút cảm giác tủi thân, trong nháy mắt đã bị cái tên Đa Lạp Băng Ba gì gì đó đập nát bét.
Hắn đưa mắt lên, mê mang nói: “…Hả?”
Trên đời lại có loại tên này à? Người này từ Ma giới tới chắc?
Lúc này Ngôn Lạc Nguyệt mới phát hiện ra đề tài mình nói quá lung tung, vội vàng xoa xoa chóp mũi.
“Khụ, ý ta là nếu không có tên thì tự mình đặt một cái có phải xong rồi không?”
Vừa dứt lời, dù cách một tầng lụa trắng, Ngôn Lạc Nguyệt cũn có thể cảm thấy đôi mắt Tiểu Vu sáng bừng lên.
Nàng dám đánh cược, nếu trên đầu Tiểu Vu có một sợi tóc như ăng ten, lúc này nhất định đã đứng thẳng còn hơn duyệt binh rồi.
Thân trên Tiểu Vu nghiêng về phía Ngôn Lạc Nguyệt đã không che dấu nổi khát vọng được thể hiện sinh động của hắn.
Cậu bé hô hấp gần như thành kính, thật cẩn thận đưa ra yêu cầu.
“Vậy, ta có thể nhờ ngươi đặt một cái tên không?”
Hắn nhanh chóng bổ sung: “Nếu quá phiền toái ngươi thì thôi. Ta chỉ vừa mới nghe ngươi nói, tên có thể do bạn bè tặng… Ta chỉ … Ta hy vọng…”
Hắn hy vọng bọn họ có thể là bạn.
“Đương nhiên ngươi là bạn ta. Chúng ta vừa mới tổ đội đánh quái mà! Hơn nữa việc đặt tên này không phiền toái chút nào.” Ngôn Lạc Nguyệt cong đôi mắt, nở nụ cười.
Xuyên qua tấm lụa trắng, đôi mắt Tiểu Vu nhìn cô không chớp mắt, cảm thấy khuôn mặt cô bé này giờ sáng như có mười mặt trăng.
Cô bé hớn ha hớn hở hất cằm, ngón trỏ quơ lên đầy tiết tấu: “Ta nói cho ngươi biết, ta giỏi nhất là đặt tên đấy!”
Cách đó không xa, Thẩm Tịnh Huyền nghe mấy lời tuyên ngôn lớn lao này, thân hình bỗng chấn động.
Đầu tiên nàng nhìn về phía “hồ chứa nước của Tiểu Minh” trên mặt đất, lại nghĩ tới “cây xấu hổ e thẹn âm thầm khép mở” còn chưa được cầm đến.
Cuối cùng, Thẩm Tịnh Huyền liên tưởng tới tên giả vô địch Khẩu Khẩu Khẩu kia, đôi mắt nhìn Ngôn Lạc Nguyệt không nén nổi vẻ khiếp sợ và phức tạp.
Từ một góc độ, Ngôn Lạc Nguyệt nói không sai.
Phương diện đặt tên, thật sự cô đã phản hướng siêu thần rồi.
Bởi Tiểu Vu họ Vu, trong đầu Ngôn Lạc Nguyệt đã hiện lên vô số tên hay trong nháy mắt.
Cái gì mà Vu Yêu Vương, Tam Đông Tam Hiệp Vu Hiệp Trưởng, Tây Môn Báo Trì Nghiệp ( không phải Vu bà bị thả sông rồi à, sao cái tên này vẫn trà trộn vào được?) Vu Sơn Mây Mưa… Khụ, cái tên cuối cùng không ổn.
Nhưng đến cuối cùng, ma xui quỷ khiến, một câu thơ cổ chen vào trong óc Ngôn Lạc Nguyệt.
Trong chớp mắt này, cô phát huy trình độ đặt tên tới mức tối cao của kiếp này.
Ngôn Lạc Nguyệt nói: “Có một câu thơ là “Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên”. “
“Vừa hay hôm nay khéo quá, có cả Lạc Nguyệt lẫn Ô Đề. Ngươi còn họ Vu, không phải họ Ô… Ngươi cảm thấy cái tên Vu Mãn Sương thế nào?”
“Hay.” Tiểu Vu gật đầu, đáp: “Ta tên là Vu Mãn Sương.”