Bà đây dùng HP đè bẹp giới tu chân! - Chương 185
“Ôi chao, không nói mua hàng phải so sánh ba nhà, dù sao ngươi cũng phải lựa chọn đã chứ.”
Ngôn Lạc Nguyệt bật cười, cảm thấy đối phương đúng là quá thật tâm, giao tiếp với người khác sợ sẽ bị thiệt.
“Giờ mới đọc có một cái tên. Ta có thể chuẩn bị một sọt tên cho ngươi chọn.”
“Ta thích tên này.” Vu Mãn Sương lặp lại kiên định. “Từ nay về sau, ta tên là Vu Mãn Sương.”
Không lâu sau đó, Thẩm Tịnh Huyền đẩy tầng tầng cành lá khô, tìm được cửa ra.
Sau khi Ngôn Lạc Nguyệt thu hồi “hồ chứa nước của Tiểu Minh”, cô lại tìm được dấu vết do Ngô Xuân Huy để lại những năm gần đây trong động đá gần đó.
Động đá bài trí đơn sơ, chỉ có một cái giường gỗ, một cái ghế gỗ và một cái rương gỗ thôi.
Túi trữ vật của Ngô Xuân Huy treo trên tường.
Chủ nhân đã chết, túi trữ vật tự động giải trừ quan hệ trói buộc.
Ngôn Lạc Nguyệt rung rung ngược túi. Vật phẩm bên trong đổ ra ào ào như một ngọn núi nhỏ.
Đại bộ phận không gian của túi trữ vật đều là nhánh cây Diêu Huyễn Thụ.
Trong đám nhánh cây đã có một nhánh lột ra, lộ lõi màu xanh lục, chỉ chờ được trồng xuống là có thể mọc rễ nảy mầm.
Bởi vậy có thể thấy, khu rừng Diêu Huyễn Thụ kia quả nhiên do Ngô Xuân Huy trồng.
Còn một bộ phận nhỏ đều là đồ dùng tư nhân.
Ngôn Lạc Nguyệt lần lượt phát hiện ra hai ba món quần áo tắm trong đó, mấy pháp khí không đáng giá, mười mấy viên Lạc Nguyệt, một cái bánh nướng đã mọc mốc dài lên, cứng đờ rồi, còn có…
Còn có một cuốn tranh và một cái nhẫn đầu thú.
Mở cuốn tranh ra, trên đó là một cô gái ý cười như hoa, đai lưng phất phơ, giống như lúc nào cũng có thể thoát tranh sống lại.
Bụng nhỏ nàng hơi gồ lên, tay phải đặt trên bụng, khuôn mặt tràn ngập vẻ dịu dàng mà cứng cỏi của tình mẫu tử.
Chữ đề trên đó cho thấy thời gian sáng tác bức tranh này là năm mươi năm trước.
Khu rừng Diêu Huyễn Thụ kia mới được gieo trong ba mươi năm.
Kết thời thời gian này, Ngô Xuân Huy bị cây cổ thụ thu làm Rối ma đại khái không quá ba mươi năm.
Có lẽ năm mươi năm trước, Ngô Xuân Huy vẫn còn chưa vào nhầm nơi này.
Có lẽ thật sự hắn có một người vợ yêu thương mình. Tình cảm hai người bọn họ sâu đậm, chuẩn bị đón chờ đứa con yêu dấu.
Nhưng trong ảo ảnh cây cổ thụ xây dựng cuối cùng chỉ có người vợ bụng gồ cao, không có đứa bé ngây thơ đáng yêu… Chắc là năm đó đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cho dù là thế nào, Ngô Xuân Huy đã là Rối ma, cũng đã chết. Phu nhân hắn vẫn luôn nhớ trong lòng chỉ còn lại mỗi cuốn tranh này. Thời gian ghi trên cuộn tranh dừng lại ở năm mươi năm trước.
Còn về câu chuyện của hắn, hắn cũng không thể tự thuật được, người sau chỉ có thể phỏng đoán.
Ngôn Lạc Nguyệt lắc đầu thở dài, đưa mắt nhìn về phía chiếc nhẫn kia.
Đề phòng mình nhớ nhầm, cô còn lấy một chiếc nhẫn khác từ túi trữ vật ra đối chiếu.
Không sai. Hai chiếc nhân này đều là nhẫn đầu thú.
Chỗ khác nhau là nhẫn của Ngôn Lạc Nguyệt làm bằng sắt đen, còn cái của Ngô Xuân Huy bằng bạc trắng.
Thế mà Ngô Xuân Huy đã từng là đài chủ ở võ trường Ngân Quang. Đây là phát hiện bất ngờ.
Tuy nhiên vốn ngành giải trí đánh võ trường ở thế giới này rất phát triển, võ trường Ngân Quang là một hệ thống, tu sĩ hoạt động gần đầm Vân Ninh có chiếc nhẫn đầu thú này cũng rất bình thường.
m thầm ghi nhớ điểm này, Ngôn Lạc Nguyệt mở cái rương duy nhất đóng chặt trong phòng ra.
Mở nắp cái rương nặng nề ra, đồ đạc nhét đầy bên trong bung ra, thậm chí còn rơi xuống đất một đống lớn, khiến Ngôn Lạc Nguyệt nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O.
“Tiểu Vu, ngươi lại đây đi.” Ngôn Lạc Nguyệt vẫy vẫy tay với Vu Mãn Sương đang đứng cách mình ba bước.
Ngôn Lạc Nguyệt hỏi thăm vẻ thần bí: “Ngươi từng mở hộp bất ngờ chưa?”
Vu Mãn Sương: ?
Đồ đạc xếp đầy tràn trong rương đều là túi trữ vật.
Có túi trữ vật kiểu dáng lưu hành từ mấy trăm năm trước, bên trên còn dính bùn đất chưa rửa sạch, chắc là Ngô Xuân Huy đào từ dưới đất lên.
Ngôn Lạc Nguyệt và Vu Mãn Sương ngồi xếp bằng trên mặt đất, mở đủ loại túi trữ vật ra.
Lúc này Ngôn Lạc Nguyệt cảm thấy, cô đang mở hết hộp bất ngờ của mười năm trong tương lai.
Nếu có thể tìm được tin tức cá nhân của tu sĩ trong túi, hai người sẽ để đồ vật vốn có lại, đặt sang một bên, tạm gác lại ngày sau dán thông báo, tìm người tới nhận di vật.
Nếu trong túi không có vật phẩm liên quan tới thân phận tu sĩ, bọn họ sẽ lôi đồ vật trong đó ra xem xét.
Xem xét không quan trọng lắm nhưng Ngôn Lạc Nguyệt lại được mở rộng tầm mắt, học được rất nhiều.
Ví dụ như trong một túi trữ vật của một tên háo sắc nào đó, Ngôn Lạc Nguyệt lôi ra được yếm đỏ, yếm vàng, yếm tím, yếm uyên ương giỡn nước… Ngoài ra còn có rất nhiều khăn tay, túi thơm, vớ, giày thêu.
Vì sao Ngôn Lạc Nguyệt lại có thể xác định tu sĩ này khẳng định là một tên háo sắc, mấy thứ này tuyệt đối không phải để hắn dùng?
Đương nhiên là bởi kích cỡ mấy cái yếm này không giống nhau!
Càng không cần nhắc tới trên rất nhiều cái đều dính son phấn và vết rượu.
Ở dưới cùng túi trữ vật còn để lộc nhung, hổ tiên, còn có …ào, Ngôn Lạc Nguyệt đổ hết ra, toàn bộ quá trình như ngồi xem trộm điện thoại người lớn.
May mắn là tu sĩ này còn có tí ý thức bảo mật riêng tư, không để lại bất cứ đồ vật gì móc nối với thân phận mình.
Xem ra hắn cũng biết, chẳng may một ngày mất túi trữ vật, lộ ra là mất hết mặt mũi làm người.