Bà đây dùng HP đè bẹp giới tu chân! - Chương 186
Có tu sĩ lại rất ngông cuồng.
Đại khái chắc là thiếu niên vừa ra đời, túi trữ vật nghèo rớt mùng tơi nhưng lại viết rất nhiều nhật ký như học sinh cấp ba.
Chủ nhân nhật ký tự xưng mình là “Lôi triệt điện thiểm, thiên tháp địa hãm, vũ trụ bát hoang, duy nhất chân quân”, gọi cô gái mình thích là “băng điệp ngọc mộng, ly nhược thiên mân huyền nữ”.
Vị “chân quân” này vừa ra cửa một trượng đã chịu nhẫn nhục hợp sức với “Oai tị tê điện chủ” và “huyết si cuồng ma yêu” cùng đánh bại “Ác chiểu hôi nê tặc”.
Căn cứ vào đặc tính giống loài, Ngôn Lạc Nguyệt phục dựng lại hiện trường.
Cô cảm thấy có thể đối phương gặp hai con Oai khẩu ma và Huyết hấp ma ở gần khu vực phong ấn Ma giới, phát hiện ra hai con ma vật này đang đánh một con Nê lý toản.
Sau đó vị “Chân quân” này thừa cơ hội, vớt con Nê lý toản nửa sống nửa chết kia chạy, bởi vậy đặt nền móng cho trận chiến đầu tiên “công danh hiển hách, cửu giới chấn kinh, người này không giống vật trong ao”.
Ngôn Lạc Nguyệt: “…”
Cô đã lĩnh ngộ rất sâu, hóa ra túi trữ vật ở Tu tiên giới và máy tính để bàn của người hiện đại rất giống nhau, thuộc về bí mật mà khi chết đi phải nhờ bạn thân nhắm mắt tiêu hủy.
Không dám giấu, Ngôn Lạc Nguyệt đã bắt đầu tự hỏi: Nếu mình luyện ra một loại túi trữ vật mà khi chủ nhân qua đời sẽ tự động tiêu hủy, không biết có thể phá tan bố cục thị trường, sáng lập ra doanh số thần thoại không?
Trong lúc Ngôn Lạc Nguyệt trầm ngâm, Vu Mãn Sương đã âm thầm lật một quyển sách ào ào.
Trên trang sách có rất nhiều hình người đang quấn lấy nhau.
Đôi mắt Ngôn Lạc Nguyệt thoáng nhìn qua trang sách, ngẩn ra tại chỗ.
Khoan đã, đây hẳn là thứ trong truyền thuyết…
Chú ý tới ánh mắt của Ngôn Lạc Nguyệt, Vu Mãn Sương giải thích: “Dường như là một quyển công pháp tu luyện. Nhưng ta không hiểu đường lối vận hành linh khí.”
“Thôi…”
Khóe miệng Ngôn Lạc Nguyệt run rẩy, cầm lấy cuốn sách vừa dầy vừa nặng kia.
Cô khép sách lại, nhìn bìa sách, lại thấy bên trên viết mấy chữ mô tả: “Toàn bộ Chín ngàn chín trăm chín mươi chín bản vẽ tránh lửa của Tu tiên giới. Thần thư mà người trong cuộc không thể bỏ qua! Đời này chỉ cần xem một quyển này là đủ. Mua đi! Mua đi!”
Ngôn Lạc Nguyệt: “…”
Hả? Hóa ra Tu tiên giới các người cũng có phong cách đặt tên sách nhẹ như không thế à?
Mặt khác, đây là loại sách con rắn nhỏ chưa thể xem!
…
Lại nói, bên trong đống hộp bất ngờ này, Ngôn Lạc Nguyệt lại mò được một số bí ẩn.
Thân phận chủ nhân của “hộp bất ngờ” không rõ, túi trữ vật cũng có rất nhiều kiểu dáng.
Người này cất mấy thứ bình thường, chỉ có một vài hạt hoa “trồng trong gương” lại cực kỳ dẫn dắt suy nghĩ của Ngôn Lạc Nguyệt.
Tuổi Ngôn Lạc Nguyệt tăng lên, an toàn sinh mạng càng được đảm bảo.
Nhưng so ra, cô cũng không còn ưu thế trước kia khi giảm máu theo tỷ lệ, một đòn khống chế địch như trước.
Hơn nữa, cô sắp qua sinh nhật năm nay, giá trị sinh mệnh lại sắp tăng thành một trăm ngàn điểm.
Dưới tiền đề này, hiển nhiên giảm máu theo tỷ lệ với địch không có lợi.
Nhưng có thể thử trừ máu đồng đều một lần.
Năm đó, Đồng tâm thạch mà Ngôn Lạc Nguyệt vớ được ở Anh Tài hội là một tài liệu giảm máu rất tốt, lại không thể thực hiện tư tưởng trừ máu đồng đều.
Với điều kiện thế này, Ngôn Lạc Nguyệt yêu cầu một loại tài liệu chính có thể dùng cho sau này.
Mà “quả trong gương” chính là đối tượng rất tốt.
Loại trái cây này mọc ra trên cây trong gương, trái cây có khả năng phản quang, màu sắc như kim loại, ở giữa chia thành hai nửa đen trắng rõ ràng, đặc điểm cực kỳ giống quả táo mà mẹ kế đưa cho Bạch Tuyết năm xưa.
Thú vị nhất là, cho dù tạo vết thương nào trên một nửa trái cây, nó cũng sẽ phục chế lại ở nửa kia y như đúc.
Bản thân loại trái cây này cực kỳ thưa thớt, hạt giống càng khó có được, cũng không biết làm sao lại bị vất lẫn trong đám hạt giống hoa Trân châu.
May mắn mà Ngôn Lạc Nguyệt nhạy bén, liếc mắt một cái đã nhận ra nó giữa đống hạt giống. Nếu không, chẳng biết bao giờ hạt giống bị long đong đã lâu này mới thấy ánh mặt trời.
Tất cả các túi trữ vật có thể xác định chủ nhân, Ngôn Lạc Nguyệt đã cất kỹ, định về sẽ thông báo trả lại.
Còn những túi trữ vật không thể xác định thân phận, Ngôn Lạc Nguyệt chỉ lấy đi những tài liệu mình cảm thấy hứng thú, đồ vật còn lại trong túi đều đưa cho Vu Mãn Sương.
Thấy Vu Mãn Sương khăng khăng từ chối, Ngôn Lạc Nguyệt hết cách, chỉ cầm một ít linh thạch tượng trưng.
Mấy năm gần đây cô luyện pháp khí, luyện túi trữ vật, bán buôn Ma vật sát, gia tài đã ngang với đại gia.
So ra thì bé rắn đến giờ còn chưa trải qua chín năm phổ cập giáo dục mới là nghèo tới mức toàn thân đều là vải vụn.
“Những túi trữ vật này đều không có đánh dấu, nếu về sau thiếu tiền thì bán túi trữ vật đi cũng được, có thể kiếm lại được mười một, mười hai viên linh thạch.”
Ngôn Lạc Nguyệt vừa đi ra ngoài, vừa dặn dò từng tí một.
“Còn pháp khí không cần đến thì đừng mang đi bán ở hiệu cầm đồ, sẽ bị người ta ép giá xuống rất thấp! Ngươi cố gắng tìm hiểu cách dùng pháp khí, đi mở một sạp nhỏ ở chợ. Ta thấy hội chợ Nguyệt Minh không tồi. Thế thì ngươi mới có thể bán giá tốt được…”
Mặt Vu Mãn Sương nhìn về phía Ngôn Lạc Nguyệt, cô nói câu nào đều gật đầu rất nghiêm túc, giống như không phải cô dạy hắn cách buôn bán mà là một công pháp cao cấp gì đó, ngược lại khiến Ngôn Lạc Nguyệt hơi chột dạ.
…Lại nói, con rắn nhỏ thật thà thế này, đi bán đồ sẽ không tiện tay bán luôn bản thân đi chứ?
Cô nhớ rõ, dường như Vu Mãn Sương nghèo khó từ nhỏ, nhưng rất hào phóng.
Khi hắn thật sự không có đồ gì để trao đổi sẽ để lại một mảnh vảy rắn của mình làm kỷ niệm.