Bà đây dùng HP đè bẹp giới tu chân! - Chương 187
Vảy rắn tuyệt đẹp xanh ngọc bích bị hắn ném khắp nơi, chỉ trong tay Ngôn Lạc Nguyệt đã có ba miếng rồi.
Cô trầm ngâm bước ra khỏi động đá, vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Tịnh Huyền ngồi khoanh chân, nhắm mắt tụng kinh, giống như siêu độ cho cây cổ thụ vừa thăng thiên.
Là người xuất gia, quả nhiên tâm địa Tịnh Huyền rất từ bi…
Không ngờ Ngôn Lạc Nguyệt vừa nảy ra ý nghĩ này, nụ cười mới nở một nửa ở khóe miệng cô cứng đờ ra.
Ơ kìa, nếu mình không nghe nhầm, hình như Tịnh Huyền không phải đang tụng kinh siêu độ, mà là kinh văn Phục ma?
Hóa ra ý của “Trừ ma vụ tẫn” là “chết xuống suối vàng cũng không buông tha ngươi” à?
Nghe thấy tiếng động từ Ngôn Lạc Nguyệt, Thẩm Tịnh Huyền chắp tay thành hình chữ thập, thong dong đứng lên.
“A di đà phật, Lạc Nguyệt, Vu thí chủ, các ngươi sắp xếp xong rồi à?”
Ngôn Lạc Nguyệt biết ni cô trẻ tuân thủ giới luật, thanh bần ăn chay, không tích lũy tài sản.
“Ừ, tìm được mấy tài liệu thích hợp, có thể luyện một cây thiền trượng cho tỷ.”
Thẩm Tịnh Huyền mỉm cười gật đầu.
Nàng đề nghị: “Tuy rằng nơi đây đã trừ sạch tà ma, nhưng không tránh được sẽ có người đi lầm vào nơi này. Hay là chúng ta lộn trở lại cửa vào, đánh dấu gì đó để tránh những thí chủ sau này lại gặp nạn.”
Thực ra không cần đánh dấu.
Chờ tới về trường học, chắc chắn Ngôn Lạc Nguyệt sẽ báo cáo với các tiên sinh.
Đến lúc đó Quy Nguyên Tông sẽ tự phái người tới, phong ấn thẳng oa cư này.
Tuy nhiên Thẩm Tịnh Huyền nói thế lại nhắc nhở Ngôn Lạc Nguyệt.
“Đúng rồi. Hay là chúng ta hủy rừng Diêu Huyễn Thụ kia đi.”
Hai người còn lại không phản đối ý kiến của Ngôn Lạc Nguyệt.
Ba người đồng loạt đi về hướng rừng cây kia.
Trong lúc đó, bước chân Ngôn Lạc Nguyệt nhẹ nhàng. Đã tìm được đường ra, chỉ cần hủy rừng Diêu Huyễn Thụ này đi là cô có thể về nhà rồi.
Vu Mãn Sương bước đi hơi nặng nề, ánh mắt dưới lụa trắng thường bay về hướng Ngôn Lạc Nguyệt.
Dưới tình huống đã thoát hiểm, ngược lại hắn hy vọng có thể kéo dài thời gian này thêm một lúc.
Còn Thẩm Tịnh Huyền thì…
“Tịnh Huyền.” Ngôn Lạc Nguyệt gọi nàng lại tới lần thứ bao nhiêu không đếm nổi: “Tỷ đi nhầm hướng rồi.”
“…À.”
Có người mong đường ngắn, có người mong đường dài, còn có người dọc đường đi đều không ngừng suy nghĩ… Có phải lúc ấy chúng ta đi đường này không? Sao ta lại cảm thấy rõ ràng không phải hướng này?
Mỗi người một tâm tình, cuối cùng cũng đi tới cạnh rừng Diêu Huyễn Thụ.
Thẩm Tịnh Huyền nhìn nhìn rừng cây, ngàn vạn cành cây kết thành ngàn vạn ảo giác luôn.
Ni cô bạo lực liên tục vung nắm đấm, giống như hai con rồng lửa phun trào, một người độc chiến, thắng cây cổ thụ Diêu Huyễn Thụ ở trạng thái tốt nhất, thân pháp uy mãnh khỏe khắn, nhìn thật anh dũng.
Chỉ liếc ảo giác kia một hồi, Thẩm Tịnh Huyền đã niệm một tiếng Bồ Tát.
“Là do bần ni lục căn chưa sạch, tu vi không tinh, ý động tim run.”
Mặt Ngôn Lạc Nguyệt nhìn về rừng hoa, ảo giác biến đổi.
Lần này, trong TV nhỏ xuất hiện nhân vật chính là Ngôn Vũ.
Tay Ngôn Vũ tỷ tỷ cầm chày cán bột, mặt mỉm cười ôn hòa dễ gần, giọng nói êm ái.
“Nếu Lạc Nguyệt đã trở về nhanh như vậy, tỷ chỉ đánh muội một trận, tuyệt đối không lột xác muội, đập thành viên thịt rùa.”
Ngôn Lạc Nguyệt: “…”
Ngôn Lạc Nguyệt kêu thảm che mặt: “Cái gì? Vì sao ảo giác của ta cũng chỉ có tiền đồ thế thôi?!”
Chỉ có Vu Mãn Sương, hắn có ưu thế lớn là đeo mạng che mắt, tầm mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm xuống mặt đất, kiên quyết không ngẩng đầu.
Nhưng nếu ba người cùng đi tới, đương nhiên phải cùng mất mặt.
Sao Ngôn Lạc Nguyệt có thể tha cho hắn chỉ lo thân mình được.
Trong tích tắc, có người vươn bàn tay tội ác tới ngực Vu Mãn Sương, nắm mạnh áo vạt áo choàng của hắn.
Vu Mãn Sương bất ngờ không kịp chuẩn bị, lảo đảo, mũ trùm trên đỉnh đầu tự nhiên rơi xuống, tư thế vô thức từ cúi đầu biến thành ngẩng lên nhìn.
Giọng nói của Vu Mãn Sương cũng thay đổi: “Ngươi đừng đụng vào…”
Nhưng lúc này, người khởi xướng đã nắm được tấm lụa trắng trên mặt hắn, vui sướng giật mạnh!
“Lần sau tuyệt đối nhớ thắt nút nhé.”
Giọng nói nghịch ngợm vang lên phía sau Vu Mãn Sương.
Cô bé gái linh hoạt nhảy ra từ phía sau hắn, sung sướng cười gian.
Thậm chí Vu Mãn Sương không kịp xoay người. Khi thấy Diêu Huyễn Thụ tràn ngập mê hoặc, phản ứng đầu tiên của hắn là mở to hai mắt.
“!!!”
Trong tích tắc này, tầng tầng lớp lớp hoa đào bỗng biến thành rừng rùa xanh um.
Trên hàng ngàn hàng vạn cành cây kết chồng chất vô số rùa nhỏ màu xanh nhạt, lớn không bằng miệng chén.
Rùa nhỏ nhiều tới mức đè cong cả đầu cành.
Gió mạnh thổi tới, đám rùa con rơi bùm bụp xuống đất, thành một đống lá rụng thật dày, chậm rì rì thò đầu và móng vuốt ra, thảnh thơi bò khắp nơi.