Bà đây dùng HP đè bẹp giới tu chân! - Chương 188
“…”
Cảnh tượng này chấn động cả ba người có mặt trong chớp mắt.
Vu Mãn Sương vội vàng nhắm mắt lại, sờ soạng định lấy lụa trắng bịt mắt lại.
Thẩm Tịnh Huyền dừng tụng kinh, vẻ mặt ngớ ra, nghĩ mãi không hiểu.
Còn về Ngôn Lạc Nguyệt, cô phát ra một tiếng cảm khái chói tai, cố ý xách tấm lụa trắng của Vu Mãn Sương lên, lắc qua lắc lại trong tầm tay hắn.
“Ôi chao, ngươi còn nói ngươi không phải bé rắn đi.”
Ngôn Lạc Nguyệt dùng giọng điệu vừa khám phá ra trêu chọc: “Vậy chẳng lẽ ngươi định nói, ngươi là thiên địch của tộc ta, vốn là cá sấu hay chồn, thế nên muốn tìm nhiều rùa nhỏ như vậy mở tiệc à?”
“…”
Vu Mãn Sương tốn bao công sức mới lấy lại được tấm vải trắng che mặt mình.
Hắn yên lặng quấn tấm lụa trắng quanh mắt.
Lúc này, hắn còn buộc một nút thắt phía sau đầu.
Sau đó, Vu Mãn Sương lại kéo áo choàng, trùm xuống.
Mãi tới khi phủ áo choàng kín mít đầu mình rồi, tạo hình càng giống yêu rùa hơn rùa thuần chủng như Ngôn Lạc Nguyệt, hắn mới trả lời bằng giọng bực bội nhỏ tới mức không thể phát hiện nổi: “… Ta, ta là rắn nhỏ.”
Trả lời xong, Vu Mãn Sương mím chặt miệng lại, không nói thêm một câu.
Sau đó, khi bọn họ bắt đầu phá hủy khu rừng Diêu Huyễn Thụ này, Vu Mãn Sương xông lên đầu tiên, một ngựa xung phong, lấy mình làm gương, vô cùng anh dũng.
Trong hoạt động công kích này, bạn nhỏ Vu Mãn Sương đã lập công lao vô cùng to lớn, khiến Ngôn Lạc Nguyệt phải nhìn bằng con mắt khác.
“Oa oa…” Ngôn Lạc Nguyệt khiếp sợ chia sẻ phát hiện của mình với Thẩm Tịnh Huyền. “Muội chỉ đùa dai một chút, không ngờ có thể tạo thành tác dụng gián tiếp như vậy!”
Thẩm Tịnh Huyền suy nghĩ lại một hồi.
Ni cô trẻ vỗ vỗ vai Ngôn Lạc Nguyệt, khuyên nhủ cô: “Lạc Nguyệt, muội ra dáng rùa đi.”
Ngôn Lạc Nguyệt: “…”
…
Kết thúc mọi việc, ba người rời đi qua cửa ra oa cư.
Ngôn Lạc Nguyệt ngẩng đầu, lại thấy bầu trời màu xanh sẫm, sao trời lấp lánh, vô thức thở phào một tiếng.
Mãi tới khi hai chân đứng lại trên mặt đất, ngửi không khí vùng đầm lầy có mùi cỏ xanh tươi non đặc trưng, Ngôn Lạc Nguyệt mới phát hiện ra, hóa ra mình lại nhớ nhân gian như vậy.
Ít nhất nhân gian không giống Ma giới. Chân Ngôn Lạc Nguyệt vừa chạm đất là đã có thể phân rõ đông tây nam bắc!
Lắc lắc đầu đầy cảm xúc, Ngôn Lạc Nguyệt nhìn về phía Vu Mãn Sương, mời chào con rắn nhỏ.
“Một mình ngươi ở ngoài sao? Hay là ngươi đi theo ta đi.”
Quy tộc xử sự rất giống Phật hệ, khách tới là mời, đi không giữ.
Nếu con rắn nhỏ muốn, hắn có thể ở lại Quy tộc rất ổn.
Hơn nữa Ngôn Lạc Nguyệt rất giàu, nuôi một người bạn căn bản không thành vấn đề.
Nghe thấy lời mời của Ngôn Lạc Nguyệt, toàn thân Vu Mãn Sương run bắn lên.
Ngay cả trong giấc mộng đẹp nhất của hắn cũng chưa bao giờ có hy vọng xa vời nhận được lời mời này.
Chỉ cần hắn đồng ý tiến về phía trước một bước, gật đầu một cái, ảo tưởng sẽ có thể trở thành sự thật.
Nhưng Vu Mãn Sương cúi đầu, đầu tiên nhìn cánh tay quấn đầy băng vải của mình.
Trong tích tắc này, trái tim nóng bỏng rơi vào động băng chín tầng, bị giá lạnh vô tận bao phủ.
Về tình về lý, hắn đều không nên từ chối bất cứ yêu cầu gì của nàng.
Nhưng… Nhưng.
Vu Mãn Sương cúi đầu, gian nan lắc đầu.
“Hả… Ngươi không muốn à?”
Ngôn Lạc Nguyệt hơi thất vọng, nhưng cũng không ép buộc.
Dù sao cô cũng biết, dưới tình huống đảm bảo được những điều kiện cần thiết, có một số người thích sống cô độc hơn.
Ngôn Lạc Nguyệt hỏi nhanh: “Vậy ngươi có thể nói cho ta biết ngươi ở đâu không? Về sau được nghỉ ta tìm ngươi chơi.”
“Ngươi…” Vu Mãn Sương há miệng, mới phát hiện ra giọng mình đã nghẹn lại, nói chuyện cũng khó khăn: “Ngươi không nên tìm ta.”
“Vĩnh viễn không gặp lại ta đối với mọi người đều là chuyện tốt.”
Hắn biết Ngôn Lạc Nguyệt lớn gan, cẩn thận, lại dũng cảm lanh lợi.
Cho nên Vu Mãn Sương vừa nói, vừa cởi bao tay từ trong áo choàng, vươn tay phải, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mu bàn tay Ngôn Lạc Nguyệt, sau đó rụt nhanh lại.
Hiệu quả có thể thấy rõ ngay.
Ngôn Lạc Nguyệt trợn trừng mắt, ngẩng đầu lên, ánh mắt bất giác nhìn về thanh máu trên đỉnh đầu.
Chỉ tiếp xúc không đến nửa giây, giá trị HP của cô đã giảm xuống hơn 3000 trong nháy mắt!
Không phải chứ.
Khi còn nhỏ, cô chỉ có chút xíu máu, con rắn nhỏ nhìn cô hai lần, cô chắc chắn phải chết.
Hiện tại thanh máu của cô đã biến thành mười ngàn, thế cũng chỉ đủ cho con rắn nhỏ chạm thôi à?
Ngôn Lạc Nguyệt khiếp sợ nhìn về phía Vu Mãn Sương: Anh bạn, tốc độ trưởng thành của ngươi hơi bất thường rồi đấy?!
Vu Mãn Sương nói khẽ: “Đây đã là giới hạn khống chế độc tính thấp nhất của ta rồi.”