Bà đây dùng HP đè bẹp giới tu chân! - Chương 189
Hít sâu một hơi nữa, như cảm thấy lời này còn chưa đủ giải thích, Vu Mãn Sương dứt khoát xoay người đi về hướng khác.
“Ôi chao, đừng mà, ngươi chờ một chút.”
Lạc Nguyệt tỉnh táo lại từ nỗi khiếp sợ ngay, phản ứng đầu tiên là chặn Vu Mãn Sương lại, bàn bạc với hắn đã.
Ví dụ bao tay hắn dùng để ngăn cách độc là loại tài liệu gì. Cô là một luyện khí sư, có thể luyện chế giúp hắn.
Hoặc là độc tính của hắn phát mạnh nhất vào lúc nào, ở trạng thái nào sẽ yếu hơn, có thể tiến hành thử nghiệm khống chế biến đổi lượng độc mà.
Quan trọng nhất là thanh máu của cô sắp lên một trăm ngàn rồi. Tổn thương 3000 máu căn bản không có gì đáng hoảng hốt cả!
Chỉ cần ý nghĩ linh hoạt, sẽ có nhiều phương pháp xử lý khó khăn.
Ở lại là có thể giải quyết tất cả.
Nhưng Ngôn Lạc Nguyệt còn chưa kịp nói những lời giữ lại, Vu Mãn Sương đã nhanh chóng kéo dải lụa che mắt xuống, yên lặng nhìn cô.
Đôi mắt hắn đen nhánh như Hắc diệu thạch, thấm một tầng nước mắt mỏng phản quang, nhìn càng lộng lẫy, quý giá.
Ánh mắt tự mang hiệu quả gây tê, khiến Ngôn Lạc Nguyệt cứng đờ tại chỗ.
Nhưng cho dù vậy, Ngôn Lạc Nguyệt vẫn thấy rõ ràng, trong mắt Vu Mãn Sương tràn ngập vẻ khổ sở không thể mô tả bằng lời.
“… Cám ơn ngươi.”
Nói xong câu đó, Vu Mãn Sương biến thân thành một con rắn nhỏ ngay.
Con rắn xanh nhỏ vẫn mượt mà như lần trước gặp mặt, chẳng qua thân rắn dài hơn một phần.
Nếu nói trước kia hắn ngậm đuôi có thể giả làm vòng tay của Ngôn Lạc Nguyệt, vậy thì hiện tại, nếu hắn chịu thành thật cuốn trên tay Ngôn Lạc Nguyệt, thoạt trông sẽ giống một cái băng tay bằng bích ngọc.
Con rắn xanh nhỏ chui vào mấy đám cỏ úa, biến mất rất nhanh.
Hiệu quả tê dại duy trì mấy giây, thân hình cứng đờ của Ngôn Lạc Nguyệt khôi phục mềm mại.
Cô chưa từ bỏ, vạt bụi cỏ ra nhìn, quả nhiên không thấy bóng con rắn nhỏ đâu nữa.
Ngôn Lạc Nguyệt dậm mạnh chân. Thuộc tính Medusa này quá quỷ dị, không ngờ cô lại bị dính trạng thái tê dại này.
Đêm nay cô sẽ mở lò Luyện khí, luyện một cặp kính râm full kháng tê!
Thẩm Tịnh Huyền đi tới, vỗ vỗ bả vai Ngôn Lạc Nguyệt, an ủi.
“Vu thí chủ có lòng chế ác, nghĩ tới chúng sinh.”
“Muội có thể hiểu được, hắn làm vậy là vì lợi ích của muội.” Ngôn Lạc Nguyệt hơi thất vọng, nói.
Dù sao thì dù là Thẩm Tịnh Huyền hay Vu Mãn Sương, không ai trong bọn họ biết, mỗi năm, sinh mệnh của Ngôn Lạc Nguyệt sẽ đều nhân mười.
Đây cũng là lý do tại sao Thẩm Tịnh Huyền lại để Vu Mãn Sương tùy ý rời đi, không giữ hắn lại cho Ngôn Lạc Nguyệt.
Nhưng nội tâm Ngôn Lạc Nguyệt vẫn hơi rầu rĩ.
Giống như thấy một con mèo nhỏ mình vẫn rất thích, cũng thường chơi với mình mấy năm trước, giờ lại trốn đi trước mặt mình.
Mấu chốt là cô biết rõ, con mèo đó sống tiếp khó khăn lắm.
Con mèo sẽ phải lục thùng rác, phải lén lút trốn vào góc tường không ai chú ý tới, lúc ốm cũng chỉ có thể tự liếm lông mình.
Hơn nữa, thậm chí sẽ chẳng có con sen nào tốn tiền bổ túc cho nó!
Con mèo này rất có khả năng thất học, có khả năng còn không thuộc bảng cửu chương!
Ánh mắt nhìn quanh bỗng sững lại, suy nghĩ trong đầu lập tức ngừng lại.
Ngôn Lạc Nguyệt nhìn mục tiêu trong tầm mắt, vừa bất đắc dĩ lại vừa vui mừng lắc đầu cười.
Thẩm Tịnh Huyền nhìn cô dò xét, còn chưa kịp hỏi “vì sao Lạc Nguyệt bật cười?”.
Nàng lại thấy Ngôn Lạc Nguyệt ngồi dậy, trong tay cầm một cái nhíp, ở đầu nhíp là một mảnh vảy rắn xanh biếc trong suốt.
“Miếng thứ tư.” Ngôn Lạc Nguyệt lẩm bẩm.
Ba miếng vảy cô lấy được kia bởi thời gian đã lâu, hơi thở để lại trên đó đã nhạt dần, trở nên rất khó định vị.
Tuy nhiên giờ cô buồn ngủ lại gặp chiếu manh.
Ngôn Lạc Nguyệt không ngờ được rằng thói quen con rắn nhỏ đi đâu cũng để lại một cái vảy cho mình vẫn chưa thay đổi.
Thẩm Tịnh Huyền bước tới gần Ngôn Lạc Nguyệt, lại nghe thấy muội muội này lẩm bẩm.
“Ta sẽ không chờ tới khi gom đủ bảy miếng vảy mới kêu gọi rồng thần…chỉ cần qua sinh nhật năm nay, ta sẽ tới bắt cóc ngươi đem bán ngay!”
Thẩm Tịnh Huyền: ???
Hình như nàng vừa nghe thấy một số ý nghĩ trái pháp luật?
Tâm trạng buồn bã của Ngôn Lạc Nguyệt còn chưa tan hết, trước mắt đã có kiếm quang lóe lên.
Một giây sau, một bóng người mặc kiếm bào xanh nhạt thu hồi phi kiếm, đứng vững trước mặt cô.
Ngôn Lạc Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, thấy gương mặt vừa trút được gánh nặng của Giang Đinh Bạch.
Biểu hiện của Giang Đinh Bạch trầm tĩnh, bên trong có một nét cao thâm mà cô không hiểu nổi.
Ánh mắt hắn lần lượt xẹt qua người Ngôn Lạc Nguyệt và Thẩm Tịnh Huyền, đột nhiên hỏi: “Ta tặng hai người hai kiếm phù, các người còn mang theo không?”
Hả? Kiếm phù? Kiếm phù gì?
Ngôn Lạc Nguyệt nghi hoặc tự hỏi ba câu, tay nhỏ sờ vào túi trữ vật theo bản năng, hơi nghi ngờ giơ một con thú đan bằng cỏ xấu tới mơ hồ lên, dò hỏi: “Cái này sao? Không phải tiên sinh nói là bện chơi à?”
Thật không dám giấu, dị hỏa nhỏ Phấn Phấn rất thích đồ đan bằng cỏ này, hiện tại còn đang trốn bên trong chơi mà.