Bà đây dùng HP đè bẹp giới tu chân! - Chương 190
Khi Ngôn Lạc Nguyệt đưa tay sờ vào túi trữ vật, sắc mặt Giang Đinh Bạch thay đổi rất nhỏ.
Mãi tới khi Ngôn Lạc Nguyệt nói hết lời, hắn mới âm thầm thở phào một hơi, vẻ mặt lại khôi phục sự ôn hòa.
Còn Thẩm Tịnh Huyền, nàng chắp tay trước ngực, cúi nhẹ người chào Giang Đinh Bạch.
“A di đà phật, người xuất gia không nói dối. Thật sự bần ni chưa từng thấy kiếm phù của kiếm quân.”
Giang Đinh Bạch mỉm cười, sửa lại: “Ta nhớ lầm rồi. Không phải kiếm phù.”
Không giải thích thêm gì về khúc nhạc đệm này, Giang Đinh Bạch cúi đầu nhìn Ngôn Lạc Nguyệt, giọng nói thoáng nhẹ nhàng hơn.
“Con biến mất đã hai ngày. Tộc nhân của con và các tiên sinh đều đã đi tìm con. Ta tuần tra qua đây mấy lần, mãi tới nửa khắc trước mới cảm nhận được hơi thở của con đột nhiên xuất hiện, lúc này mới chạy tới kịp.”
Nói tới đây, thấy Ngôn Lạc Nguyệt đeo đầy túi trữ vật trên người, nhìn là biết có kỳ ngộ, Giang Đinh Bạch như sợ làm cô sợ hãi, giọng lại càng nhẹ nhàng chậm chạp hơn.
“Trước đó xuất hiện chuyện gì bất ngờ? Thời gian hai ngày này con đã đi đâu?”
Vốn Ngôn Lạc Nguyệt đã muốn báo cáo chuyện này với Quy Nguyên Tông, hiện giờ ở ngay cạnh hiện trường vụ án, thế không phải càng tiện à?
Mặc dù đã một ngày không ngủ, nhưng nhắc tới đề tài này, Ngôn Lạc Nguyệt vẫn không hề mệt mỏi.
Đầu tiên cô vạt bụi cỏ ra, chỉ vào trận pháp của Ma tộc, kể ào ào một hồi cho Giang tiên sinh.
Sau đó cô lại tháo túi trữ vật trên người mình xuống, mở ra làm mẫu một cái, thể hiện thân phận của tu sĩ đã qua đời, kiến nghị rất nhiều.
Nói tới những chỗ nguy hiểm, kỳ ảo, đồng tử Giang Đinh Bạch hơi co lại, bàn tay đặt lên chuôi kiếm, môi cũng thoáng mím lại.
Kiên nhẫn nghe Ngôn Lạc Nguyệt kể hết mọi chuyện, Giang Đinh Bạch lại đưa ánh mắt chưng cầu ý kiến Thẩm Tịnh Huyền.
“Bần ni không có gì muốn nói.” Thẩm Tịnh Huyền cố nhớ lại, không thể không thừa nhận thiên phú kể chuyện của Ngôn Lạc Nguyệt thuộc hạng nhất. “Nàng đã kể toàn bộ mọi chuyện rồi, không sót gì cả.”
Ngôn Lạc Nguyệt kể lể một hồi, cảm thấy hơi khát, vội vàng vặn ly trúc mang theo ra uống nước.
Đương nhiên cô có thiên phú kể chuyện rồi.
Phải biết rằng, hầu như toàn bộ lời kịch của bài ma vật đều do một tay cô thiết kế ra.
Giang Đinh Bạch dùng ngón tay thay kiếm, cách không vạch xuống một vết kiếm sâu một tấc ở bên ngoài trận pháp.
Người khác đứng cách hơn mười trượng vẫn có thể cảm nhận được kiếm khí dày đặc ở nơi này, không dám liều lĩnh.
Oa cư vốn ẩn nấp rất bí mật giờ hiện ra rõ ràng.
Làm xong chuyện này, Giang Đinh Bạch lại gọi phi kiếm ra, phóng đại nó lên.
Chờ Ngôn Lạc Nguyệt và Thẩm Tịnh Huyền lần lượt leo lên phi kiếm, hắn mới nhảy lên đuôi kiếm.
“Đưa các ngươi trở về đã. Yên tâm đi, tiên sinh và những người khác sẽ giải quyết việc này.”
Vỗ vỗ đầu Ngôn Lạc Nguyệt rất thuận tay, Giang Đinh Bạch thở dài.
“Hai ngày nay, tỷ tỷ con vẫn luôn đi tìm con. Mặc dù nàng không phải là chị ruột, nhưng tình cảm như ruột thịt, ngay cả cha mẹ ruột cũng khó làm được. Nếu nàng có kích động một chút… Khụ, con đừng ương bướng.”
Ngôn Lạc Nguyệt vừa nghe tới đây là phải hít sâu một hơi.
Ảo ảnh cái chày cán bột chứng kiến trong rừng Diêu Huyễn Thụ lại hiện lên.
Kêu lên một tiếng bi thảm, trong nháy mắt, Ngôn Lạc Nguyệt ngồi chồm hỗm xuống, ôm bắp đùi Giang Đinh Bạch: “Tiên sinh cứu con!”
Có tiền đồ thế này, nàng không khác A Đẩu gặp chuyện là gọi Tướng Phụ!
Quên đi, A Đẩu thì A Đẩu đi. Lưu Thiện dù sao cũng là chết già.
Cô còn đang là một bé rùa, không muốn bị Vũ tỷ đập thành bánh rùa đâu.
Giang Đinh Bạch lắc lắc đầu.
Một nháy mắt đó, Ngôn Lạc Nguyệt còn tưởng là mình toi rồi.
Ngay sau đó, Giang Đinh Bạch nói: “Việc này không phải lỗi của con. Ta sẽ cố gắng cứu vãn giúp con.”
Trong tích tắc, Ngôn Lạc Nguyệt như được nghe tiên nhạc bên tai.
Tốc độ phi kiếm của Giang tiên sinh cực nhanh, thoáng chốc đã bay tới mục tiêu.
Trong nháy mắt vừa nhảy xuống phi kiếm, Ngôn Lạc Nguyệt đã thấy Ngôn Vũ hai mắt đỏ bừng, chạy như điên về phía mình
Vũ tỷ luôn dịu dàng nội tâm giờ tóc mai đều rối bù.
Từ trước tới giờ, Quy tộc có Phật khí, dù núi Thái Sơn có sập xuống trước mặt cũng không tái mặt. Nhưng lần này Ngôn Vũ há miệng mấy lần, đều nghẹn ngào không nói ra lời.
“… Vũ tỷ.”
Nhưng chỉ qua một lát sau, Ngôn Lạc Nguyệt đã được Ngôn Vũ quý trọng ôm vào lòng.
Cảm nhận được thân thể ép vào mình run rẩy và nghẹn ngào từng đợt, lòng Ngôn Lạc Nguyệt đau thắt, nhẫn nại vỗ về phía sau lưng Ngôn Vũ.
“Vũ tỷ, tỷ đừng khóc nữa.” Ngôn Lạc Nguyệt cất tiếng nói: “Hay là tỷ đánh muội đi. Cầm chùy đập muội thành bánh rùa cũng được.”
Đôi mắt đỏ bừng của Ngôn Vũ ngẩng lên từ vai Ngôn Lạc Nguyệt.
Nàng nâng tay lên, không đánh Ngôn Lạc Nguyệt mà cẩn thận vuốt lại tóc mai cho cô bé ra sau tai.
“Ta đặt tên muội là Lạc Nguyệt là hy vọng muội có thể sống lâu như Lạc Nguyệt mộc, lại sợ tên quá lớn, làm mất phúc khí của muội.”
“Ta đặt tên muội là Nhị Trách, hy vọng muội có thể sinh sôi giống như tộc côn trùng, lại sợ tên này quá nhỏ, có khi bị mất đi như cây cỏ.”
Ngôn Vũ vừa nói vừa dịu dàng, quý trọng vuốt ve khuôn mặt, bả vai, sau lưng đứa nhỏ mà nàng suýt mất đi.