Bà đây dùng HP đè bẹp giới tu chân! - Chương 192
Nàng nói rất nghiêm túc: “Xét về năng lực thân thể, Thiên Diện Ma cũng không xuất sắc lắm, chỉ lợi dụng gương mặt quen thuộc và sự tin tưởng của mọi người, tiến hành đánh lén bất ngờ mà thôi.”
“Cho nên chỉ cần có thể nhận ra đối phương không phải là bạn bè thật của chúng ta, mọi người sẽ không bị sát hại.”
Có học sinh vội hỏi: “Làm sao để nhận ra được ạ?”
Phùng Tiểu Viên mỉm cười: “Thế thì phải xem bản thân các trò. Các trò và đám bạn thân thế nào cũng có một số ký ức cả hai đều biết. Mọi người có thể nói chuyện với nhau, ngấm ngầm đặt câu hỏi, nghe xem đối phương trả lời thế nào.”
Nói đến đây, vẻ tươi cười của Phùng Tiểu Viên không thay đổi, đuôi mắt lại hiện lên một tia gian xảo.
Ngôn Lạc Nguyệt nghĩ ngợi cẩn thân, chợt hiểu ra tia gian xảo này.
Đúng vậy. Phùng Tiểu Viên gian xảo để lại một cái đuôi nhỏ, cho mọi người tự hiểu ra.
Chú ý nhé, Phùng Tiểu Viên nói là “nghe thử đối phương sẽ trả lời thế nào.”
Bởi vì trong cảnh tượng kia, quan trọng nhất không phải đáp án của câu hỏi kia, mà là phản ứng nên có của người thân quen kia.
Ví dụ như Ngôn Can nói với Tang Kích: “Lạc Nguyệt là muội muội ta, vừa thông minh vừa đáng yêu.”
Mà Tang Kích lại trả lời: “Đúng vậy, là muội muội của ngươi. Muội muội ngươi vừa thông minh lại vừa đáng yêu.”
Đáp án này đương nhiên là chính xác.
Nhưng nhất định hai anh em nhà họ Ngôn sẽ phản ứng đầu tiên, Tang Kích này bị Thiên Diện Ma thay thế rồi.
Dù sao, không có phản xạ có điều kiện nói “ta, ta, ta!” thì tất nhiên Kích ca là một Kích ca giả!
Phùng Tiểu Viên thản nhiên nói: “Thiên Diện Ma chỉ có thể bắt chước lớp da và tiếng nói, lại không thể bắt chước được khí chất và ký ức chân chính của một người. Cho nên có Thiên Diện Ma vừa xuất hiện đã bị người quen phát hiện. Bởi vì nó chỉ mô tả được túi da, không bắt chước được tinh hồn của người thật.”
Tới giờ tan học, Phùng Tiểu Viên sắp xếp một bài tập cho mọi người.
Nàng yêu cầu tất cả mọi người dùng thủ pháp trên lớp, xác nhận hai ba lần với người bên cạnh mình.
Trước khi Thiên Diện Ma bị bắt, mọi người phải làm quen thật nhanh với thủ đoạn bảo vệ mình này.
…
Ngôn Lạc Nguyệt đã đoán trước, loại bài tập thực hành này đối với Ngôn Can và Tang Kích hoàn toàn là một trò chơi mới sáng tạo ra.
Quả nhiên tới giờ cơm trưa, hai người đã nhập vai rồi.
Tang Kích cầm đũa lên, cố ý xụ mặt, vẻ mặt nghiêm túc dò xét.
“Huynh đệ, ngươi phải trả lời câu hỏi của ta thật nghiêm túc. Đáp án câu hỏi này quyết định thân phận là người hay ma của ngươi.”
“Nghe rõ nhé, mời trả lời. Chén cơm giữa trưa ngày hôm qua của ngươi tổng cộng có bao nhiêu hạt gạo?”
Ngôn Can: “…”
Ngôn Lạc Nguyệt: “…”
Ai có thể nhớ rõ một bữa cơm mình ăn bao nhiêu hạt gạo chứ?
Sao Tang Kích không hỏi Ngôn Can dứt khoát xem đến giờ tổng cộng hắn đã ăn bao nhiêu cái bánh bao đi?
Ngôn Can nắm chặt hai nắm tay, mắt lộ vẻ đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cá sấu độc. Đúng là cá sấu độc. Sao ta có thể nhớ rõ trưa qua ăn… Hả? Đúng!”
Bỗng nhiên Ngôn Can tỉnh táo ra: “Trưa hôm qua ta vẫn đi tìm muội muội, giữa trưa chỉ tùy tiện gặm hai cái bánh ngô, căn bản không ăn gạo mà.”
“Tốt lắm. Huynh đệ, ngươi chơi ta!”
Không ngờ việc này còn liên quan tới mình, Ngôn Lạc Nguyệt là đương sự chột dạ sờ sờ chóp mũi.
Tang Kích gõ đũa một cái, cười tới ngất ngưởng: “Được, đào hố là biết nhảy. Như thế là ngươi đã chứng minh rõ nhất thân phận mình rồi.”
Ngôn Can xoa tay hầm hè, như hổ rình mồi: “Ngươi xem ta đây.”
Tang Kích ngoắc ngoắc tay khiêu khích: “Nào tới đây.”
Ngôn Can suy nghĩ, vỗ tay rất nhanh: “Như vậy đi. Ngươi đứng ở giữa phòng học, lặp lại thật to một lần lời thoại của Đại bổng ma thắng Thực não ma trong Ma vật sát đi.”
Tang Kích: “…”
Tang Kích khiếp sợ nói: “Rùa gian. Lời này quá gian!”
Ngôn Lạc Nguyệt biết lời thoại kia cũng không kìm nổi đưa tay che kín mặt.
Nói thật, cảnh tượng xảy ra trước mắt này cũng quá quen thuộc rồi nhi?
Hai người Tang Kích và Ngôn Can này hoàn toàn coi bài tập về nhà của Phùng Tiểu Viên thành một trò đùa Truth or dare!
Khóe miệng Ngôn Lạc Nguyệt nhếch lên, thầm nghĩ chờ tới khi Thiên Diện Ma bị bắt, có lẽ cô có thể luyện chế một bộ game rút thẻ Truth or dare thật!
Có khi nó sẽ thay thế được trò chơi tửu lệnh, trở thành đại bá chủ trong mỗi cuộc vui.
Không biết trong lòng muội muội đang cân nhắc tới con đường phát tài, Tang Kích đang đứng ở cục diện bế tắc.
Ngôn Can đứng cạnh thúc giục, nói mát vẻ “tốt bụng”.
“Huynh đệ, chắc ngươi không phải do Thiên Diện Ma biến thành chứ. Nếu là Thiên Diện Ma, chắc chắn chưa chơi trò Ma vật sát kia. Nhưng huynh đệ tốt Tang Kích của ta lại chơi Đại bổng ma tới cao thủ đấy!”
Ánh mắt cá sấu có thể xé nát đối thủ nhìn Ngôn Can căm tức, Tang Kích hít sâu một hơi, đứng ra giữa phòng học.
Hắn bắt chước giọng nói đặc thù của Đại bổng ma trong thẻ bài sau khi chiến thắng Thực não ma, nở nụ cười rất to.
Tang Kích gằn từng chữ, đọc to: “Ha ha ha ha, đối với ngươi, ta vĩnh viễn là vô địch. Bởi vì ta không có óc!”