Bà đây dùng HP đè bẹp giới tu chân! - Chương 193
Ngôn Lạc Nguyệt: “…”
Ngôn Can vỗ tay liên tục: “Ha ha ha ha, xuất sắc! Cực kỳ giống! Huynh đệ, ta lấy đầu đảm bảo, khẳng định ngươi không phải là Thiên Diện Ma ngụy trang!”
Tang Kích cười dữ tợn một tiếng, túm bánh bao trên bàn, nhét vào miệng Ngôn Can, giết người diệt khẩu.
Phương án hành động của hai thiếu niên điêu toa này hiển nhiên dẫn dắt đám bạn học xung quanh rất lớn.
Không đợi tới ăn xong bữa trưa, các lời kịch bắt chước ma vật đã lần lượt vang lên không dứt bên tai.
Không biết là xuất phát từ sở thích quái dị gì, hai câu nói là lời kịch của Thiên Diện Ma lại được mọi người hoan nghênh nhất.
“Ta có thể là nam, là nữ, có thể lớn có thể nhỏ. Khi tin tưởng ôm ấp nhất, ta sẽ cắm phập móng vuốt vào ngực ngươi.”
“Đừng nói chuyện xấu đẹp với ta. Túi da là thứ không đáng nhắc tới nhất trên đời.”
Là tác giả sáng tác ra lời thoại, cũng là người luyện chế thẻ bài, Ngôn Lạc Nguyệt không tránh khỏi rơi vào trầm tư.
Cô có một dự cảm: Loại phương thức kiểm tra kiểu mới này sẽ truyền bá ra bốn phương tám hướng như hoa bồ công anh, với trung tâm là lớp chữ Lợi của trường này.
Rất có thể chỉ một thời gian nữa, Thiên Diện Ma sẽ phát hiện ra, nếu mình không chơi Ma vật sát, căn bản sẽ không thể lẻn được vào đầm Vân Ninh nữa.
Thậm chí Thiên Diện Ma thật còn có thể bị người ta chặn lại, yêu cầu bắt chước lời kịch của Thiên Diện Ma trong Ma vật sát.
Nhưng trên thực tế, vì tránh để bị ma vật chặn đường đòi quyền tác giả, tất cả giọng nói, lời thoại trong Ma vật sát đều do Ngôn Lạc Nguyệt bịa ra.
Thiên Diện Ma giả: Có văn hóa, có so bài, có chút văn nghệ.
Thiên Diện Ma thật: Cái gì? Lời kịch của Thiên Diện Ma? Sao tự ta lại không biết?
Hơi tưởng tượng một chút cảnh tượng đó, miếng cá viên trong miệng Ngôn Lạc Nguyệt trở nên thơm ngon hơn hẳn.
Đang ăn, bỗng nhiên Ngôn Lạc Nguyệt cảm thấy một gì không đúng.
Cô ngẩng đầu lên. Quả nhiên hai ông anh điêu toa đang nhìn mình với ánh mắt tỏa sáng lấp lánh!
Ngôn Lạc Nguyệt: “…”
Tâm trạng Ngôn Lạc Nguyệt nặng nề, cất lời thấy chết không sờn: “Muốn kiểm tra muội sao?”
Không biết hai ông anh tính kiểm tra mình thế nào?
Chắc là, không đến nỗi quá mất mặt chứ?
Một giây sau, cổ tay Tang Kích run lên, ném một con chuồn chuồn trúc xuống mặt bàn.
“Nào, muội muội, giúp ca ca đặt tên cho thứ này.”
Đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
Ngôn Lạc Nguyệt đưa mắt nhìn xuống, sau đó đáp: “Vậy thì gọi là “Thiết bị gia tốc lên trời của Armstrong đi.”
Ngôn Can: “…”
Tang Kích: “…”
Ngôn Can gật đầu than thở: “Dù chả hiểu chữ nào, nhưng chỉ nghe là biết đây là muội muội ta.”
Tang Kích lười biếng vỗ hắn một cái: “Ừ!”
Đúng vậy. Sau khi hấp thụ đầy đủ ý nghĩ khi đặt tên giả của Ngôn Lạc Nguyệt, Tang Kích rút ra một góc của chữ “ta”.
Hắn lại rút gọn “Ta! Ta ta!” Thành còn mỗi “ừ!”.
Ngôn Lạc Nguyệt: “…”
Ừ cái con khỉ.
…
Lúc tối khi Ngôn Lạc Nguyệt tan học về, Thẩm Tịnh Huyền đang ngồi trên đệm ngay ngắn trong nhà, tụng đọc Lăng Nghiêm kinh.
Thấy Ngôn Lạc Nguyệt trở về, Thẩm Tịnh Huyền chậm rãi mở mắt, trang nghiêm đọc một tiếng phật hiệu.
“A di đà phật, Lạc Nguyệt. Câu tiếp theo của “ta vô thường biến phá chi thân” là gì?”
Ngôn Lạc Nguyệt: “…”
Cô mơ hồ đoán được tại sao Thẩm Tịnh Huyền lại hỏi câu này.
Nhưng quả thật Ngôn Lạc Nguyệt không ngờ tới là mới một ngày ngắn ngủi, kỹ xảo xác minh Thiên Diện Ma đã truyền khắp đầm Vân Ninh.
Nuốt nước bọt, Ngôn Lạc Nguyệt lén lút lùi về phía sau mấy bước. “Ta không biết.”
Chắc ni cô cũng biết cô không hiểu kinh Phật mấy, chắc là sẽ tới “bụp” cô đúng không?
Một giây sau, chỉ thấy Thẩm Tịnh Huyền gật đầu bình yên, vui mừng nói rất bình thản: “Đúng là như thế.”
Ngôn Lạc Nguyệt: “?”
Tuy cô may mắn tránh được một kiếp nạn, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không đúng?
Sau khi nghĩ ngợi, Ngôn Lạc Nguyệt giơ cánh tay, dứt khoát chỉ về hướng mặt trời đang hạ xuống.
“Tịnh Huyền, ngươi nhìn bên kia là hướng nào?”
Thẩm Tịnh Huyền trợn mắt, yên lặng nhìn một lúc rồi gật đầu rất chắc chắn, nói: “Là bắc.”
Tốt lắm, không hổ là ngươi.
Mạt Ngôn Lạc Nguyệt lộ nụ cười “mê”.
Sau chuyện này, tâm lý cô thấy cân bằng hơn.
…
Vốn Ngôn Lạc Nguyệt tưởng rằng sau Ngôn Can và Tang Kích, Thẩm Tịnh Huyền, bên cạnh sẽ không có ai dùng hình thức này xác minh tính chân thật của mình nữa.