Bà đây dùng HP đè bẹp giới tu chân! - Chương 194
Cho dù là có, nhiều nhất cũng chỉ có Vũ tỷ thử phân biệt, lôi kéo cô rồi hỏi mấy thói quen trong sinh hoạt.
Nhưng sự thật chứng minh, Ngôn Lạc Nguyệt đã quá sai rồi.
Ngày thứ hai đi học, Đổng tiên sinh vừa vào phòng học, trước tiên đã đưa mắt nhìn toàn bộ lớp học rất nghiêm túc.
Vẻ mặt hắn nghiêm chỉnh, giọng điệu trịnh trọng: “Chắc các trò cũng biết chuyện có Thiên Diện Ma trà trộn vào đầm Vân Ninh rồi. Ngày hôm qua, chắc Phùng tiên sinh đã dạy các trò cách phân biệt Thiên Diện Ma.”
Tiết của Đổng tiên sinh, học sinh không dám ngủ nhưng không dám trốn.
Bởi vậy, hắn vừa dứt lời, mọi người gật đầu ngay.
“Ừ.” Đổng tiên sinh dừng lại một hồi, đột nhiên hỏi: “Hôm qua các trò có tập trung nghe giảng không?”
“… Có.”
Không biết tại sao, thời điểm trả lời, một dự cảm xấu lạnh ngắt lan ra dọc theo sống lưng mọi người.
Đổng tiên sinh suy tư rồi gật đầu: “Một khi đã vậy, nếu các con không phải Thiên Diện Ma thật thì chắc có thể trả lời nội dung bài giảng hôm qua rồi.”
Mọi người: “!!!”
Khoan khoan, logic không phải thế!
Trên đời có loại sinh vật gọi là học trò dốt, dù có nghe giảng nghiêm túc cả tiết thì cũng coi như mù mắt thôi!
Dường như không chú ý tới vẻ mặt biến hình vặn vẹo của đám học sinh bên dưới, Đổng tiên sinh gằn từng chữ, nói: “Tốt, ta bắt đầu gọi tên.”
Tất cả học sinh: “!!!”
Tiên sinh, đừng mà!
Cho dù sao đó sự thật là dường như Đổng tiên sinh chỉ đùa thôi. Bởi tất cả học sinh hắn gọi đều trả lời được câu hỏi.
Nhưng hiệu quả khi giáo viên đùa thật sự rất đáng sợ!
Theo thống kê của Ngôn Lạc Nguyệt, lực chú ý của học sinh trong tiết này phải gấp ba bình thường, sợ là ngày mai lại bị Đổng tiên sinh gọi trả lời.
Thậm chí sau khi tan học, còn có một học sinh nổi tiếng trong lớp len lén chuồn tới phòng làm việc của Giang Đinh Bạch.
“Tiên sinh, không phải Đổng tiên sinh bị đánh tráo chứ? Sao hắn có thể biết nói đùa.”
Giang tiên sinh đảm bảo rất chắc chắn cho thân phận của Đổng tiên sinh.
Ngoài ra, Giang Đinh Bạch còn tặng thêm đứa học trò không biết tên kia một món đồ trang trí tự bện bằng cỏ: “Em gái Chung Quỳ”, tạo thành một đôi với món hôm qua hắn đưa cho cô.
Hiểu rõ trình độ nghệ thuật của Giang Đinh Bạch, học trò kia muốn nói lại thôi: “Tiên sinh, đây vẫn là Tỳ Hưu sao?”
“Đúng rồi.”
Chẳng hiểu sao, giọng học trò nghe có vẻ nặng nề, nhưng nhiều hơn là một loại bình tĩnh đáng sợ, giống như tích lũy lâu dài thành thói quen.
“… Vâng, con biết rồi. Tiên sinh cố gắng lên.”
Lại nói, Ngôn Lạc Nguyệt và Thẩm Tịnh Huyền sở dĩ đi nhầm vào oa cư là bởi muốn tìm Trúc Cơ thảo.
Có thể trong quy luật vận mệnh có định luật bảo toàn năng lượng, sau thoát vây không lâu, Thẩm Tịnh Huyền lại tìm được một cây Trúc Cơ thảo ở ngay vùng dã ngoại bản địa.
Khi Thẩm Tịnh Huyền cầm Trúc Cơ thảo, chuẩn bị đi tìm luyện đan sư, Ngôn Lạc Nguyệt thuận tiện gia nhập đội ngũ.
Trước mắt cô mới đến Luyện khí hậu kỳ, còn cách giai đoạn đột phá Trúc Cơ một thời gian.
Nhưng Ngôn Can và Tang Kích đã nửa bước Trúc Cơ, chỉ còn thiếu một viên Trúc Cơ đan là có thể tăng lên một bậc.
Nếu có khả năng, Ngôn Lạc Nguyệt cũng muốn đặt trước cho hai ông anh mình hai viên Trúc Cơ riêng.
Mãi tới khi gặp mặt, Ngôn Lạc Nguyệt mới phát hiện ra, mặc dù đầm Vân Ninh hẻo lánh nhưng lại là nơi ngọa hổ tàng long.
Vị luyện đan sư nhận đặt riêng Trúc Cơ đan này không ngờ lại là người quen.
Nàng chính là Doãn Vong Ưu.
Chính là muội muội chủ quán bán hàng cùng anh trai, bán tiểu tiểu vương bát cao, suýt nữa xử lý Tang Kích bởi một câu “muội muội ta, cũng là muội muội ta”.
Hai người gặp mặt cũng cảm thấy bất ngờ.
Lần trước Ngôn Lạc Nguyệt chỉ biết kỹ thuật luyện đan của Doãn Vong Ưu không kém.
Hiện tại mới biết cả Trúc Cơ đan chế riêng nàng cũng nhận được, thế thì không thể hình dung là không kém nữa, mà phải nói là rất tốt mới đúng.
Doãn Vong Ưu nhìn thấy Ngôn Lạc Nguyệt cũng rất vui, khuôn mặt trầm mặc ít nói cũng hiện lên ý cười hiếm thấy.
“Là ngươi? Hóa ra đạo hữu quen biết với đại sư.” Doãn Vong Ưu vui vẻ nói.
“Ta vẫn đang thí nghiệm Thuốc tiên ngọt lịm ngon hết xảy. Sẽ có một ngày, nhất định ta sẽ chế ra được loại thuốc cao càng rẻ hơn.”
Đã bốn năm, cuối cùng Ngôn Lạc Nguyệt cũng nghe người khác gọi chính xác tên của loại thuốc mỡ này, giờ không ngờ lại thấy hơi cảm động.
“Ta không ngờ ngươi lại có kỹ nghệ cao như vậy đấy.”
Ngôn Lạc Nguyệt hơi hiếu kỳ, hỏi: “Doãn đạo hữu đã có khả năng chế riêng Trúc Cơ đan, sao lúc đó còn bày quán ở võ trường Ngân Quang chứ?”
“Khẩu đạo hữu có điều không biết. Ta có hai mục đích khi làm vậy.”
Doãn Vong Ưu lắc đầu, nghiêm túc giơ hai ngón tay.
“Thứ nhất là ta muốn gặp được vị đại sư luyện chế ra Thuốc tiên ngọt lịm ngon hết xảy kia. Thứ hai, đại hội Bách Luyện sắp mở ra… Nghe nói lần đại hội này sẽ để có dị hỏa hiện thế. Ta muốn tích góp thêm ít tiền, đi qua thử vận may.”