Bà đây dùng HP đè bẹp giới tu chân! - Chương 195
À… Đại hội Bách Luyện.
Tính thời gian thì lần đại hội Bách Luyện tới cũng sắp bắt đầu.
Nghe Doãn Vong Ưu nói vậy, Ngôn Lạc Nguyệt bỗng nhiên nhớ ra, trong tay mình còn một tấm thiệp mời đại hội Bách Luyện.
Chẳng qua Ngôn Lạc Nguyệt còn một câu hỏi nhỏ.
“À, Doãn đạo hữu, ngươi vừa gọi ta là gì?”
Doãn Vong Ưu mê hoặc nhìn Ngôn Lạc Nguyệt: “Khẩu đạo hữu? Ngươi không phải tên là Khẩu Khẩu Khẩu sao?”
Ngôn Lạc Nguyệt: “… Không, ngươi hiểm lầm quá rồi. Khụ, ngươi giống Tịnh Huyền, gọi ta là Lạc Nguyệt là được rồi.”
…
Đặt riêng hai viên Trúc Cơ đan cho hai ông anh điêu toa xong, Ngôn Lạc Nguyệt đặt tiền cọc, lại nhớ tới một việc.
“Đúng rồi, Vong Ưu, ngươi là luyện đan sư, càng quen thuộc với tài liệu thực vật hơn. Ta muốn nhờ ngươi xem hộ, hạt giống này nên gieo trồng thế nào?”
Ngôn Lạc Nguyệt vừa nói, vừa kẹp một hạt giống cây trong gương lên, cẩn thận đưa cho Doãn Vong Ưu.
Quả nhiên Doãn Vong Ưu là người hiểu biết, liếc mắt là nhận ra thân phận của cây trong gương, không lầm lẫn nó với hạt hoa Trân châu hay chuông gió.
Nhưng Doãn Vong Ưu lại không biết gì về việc ươm trồng thứ cây này.
“Nghe nói hạt cây trong gương rất khó trồng. So ra thì đi tìm quả trong gương còn dễ dàng hơn ít nhiều.”
“Nếu Lạc Nguyệt ngươi muốn, có thể hỏi thăm mấy pháp tu chuyên công trồng trọt, rao giá cao mua quả trong gương trên thị trường, chuẩn bị theo hai hướng.”
Ngôn Lạc Nguyệt gật đầu. Vốn dĩ cô cũng tính như vậy.
Doãn Vong Ưu trả hạt giống cho Ngôn Lạc Nguyệt, nói: “Hạt cây trong gương thưa thớt như vậy, ngươi lại ngẫu nhiên nhặt được, nhất định là có cơ duyên rất lớn.”
Nàng cũng không ghen ghét, chỉ cảm thán một câu khi thấy bạn bè rút được phiếu trúng thưởng.
Ngôn Lạc Nguyệt nghe vậy cười cười, liếc Thẩm Tịnh Huyền: “Muốn nói tới nguồn gốc hạt giống này thì phải nhắc tới thông báo gần nhất dán trên Tường thông báo về tin tức oa cư…”
Ngôn Lạc Nguyệt kể rất hấp dẫn với Doãn Vong Ưu. Mà bản thân nội dung câu chuyện cũng rất lôi cuốn người khác.
Nàng hoàn toàn đắm chìm vào tình cảnh Ngôn Lạc Nguyệt mô tả, hết sức nhập tâm.
Khi nghe thấy Ngô Xuân Huy tử vong, Doãn Vong Ưu vỗ đùi, tiếc hận quên mất mình đang nghe kể chuyện.
“Tu sĩ bị ma thực ký sinh là một mẫu vật hiếm có. Thế mà bị thiêu mất… Ôi, thật sự quá đáng tiếc.”
Ngôn Lạc Nguyệt chú ý tới từ nàng dùng, lặp lại một lần: “Mẫu vật?”
“Đúng vậy.”
Trong tay Doãn Vong Ưu lóe lên một cây ngân châm rất nhỏ, cầm trên đầu ngón tay, chọc chọc mấy cái vào không khí.
“Kết cấu kinh mạch sau khi bị ký sinh. Phương thức truyền linh khí giữa ma thực và Rối ma, bản thân Rối ma nghiêng về thực vật hay nhân loại… Đây đều là những điều có thể nghiên cứu kỹ.”
Doãn Vong Ưu nói rất bình thản, cảm giác như đang nói một chuyện hoàn toàn bình thường vậy.
Nhưng Ngôn Lạc Nguyệt nghe xong vẫn cảm thấy hẳn Doãn Vong Ưu nên mặc một bộ blouse trắng, như vậy mới không có cảm giác bất thường.
“Khoan đã, Vong Ưu, cuối cùng ngươi là đan tu hay y tu?”
Doãn Vong Ưu chẳng để ý: “Ta là đan y kiêm tu.”
Nàng kiêm học hai nhà mới dám nhận đơn đặt riêng Trúc Cơ. Nếu không thì dễ cây cối lấy mạng người lắm.
Nói đại khái, đan y kiêm tu, thể kiếm kiêm tu, đan khí kiêm tu đều là những tổ hợp thường thấy.
Trong ba hình thức này, chỉ có loại kiêm tu ở giữa là vừa nghe thấy đã biết nghèo rách.
Áo sáng nghèo chiếu tám vạn năm như một ngày, phản xạ trên cửa nhà kiếm tu và thể tu.
Còn hai loại tu luyện khác đều không tồi.
Nhưng ngay sau đó, Ngôn Lạc Nguyệt đã nghe Doãn Vong Ưu nói một tin tức lề đường.
“Hả? Giang kiếm quân? Là Giang kiếm quân mà ta biết sao? “Doãn Vong Ưu nghe tên Giang Đinh Bạch, lập tức nói sâu hơn theo bản năng: “Hắn cũng từng là người như chúng ta đấy.”
“Hả?” Ngôn Lạc Nguyệt kinh ngạc: “Giang tiên sinh cũng từng giàu có à?”
Hóa ra Giang Đinh Bạch cũng biết luyện đan?
Thế sao hắn không thể trợ cấp tốt cho bản thân. Ít nhất phải đối xử tốt với bội kiếm của mình ít nhiều, giống như những kiếm tu khác, mỗi ngày lau dầu cho mặt kiếm chứ.
Thấy Ngôn Lạc Nguyệt hiểu lầm ý của mình, Doãn Vong Ưu vội vàng ngắt lời.
“Không phải. Giang kiếm quân không phải đan tu. Nhưng hắn từng là y tu.”
Ngôn Lạc Nguyệt vểnh tai, rất nhanh đã nghe được tin đồn truyền rộng rãi trong giới y tu.
Nghe nói Giang Đinh Bạch ra đời từ thiếu niên, nắm vững nghề y, là một y tu nổi danh ở địa phương.
Nhưng sau đó, một bệnh nhân vừa được hắn chữa trị lại bị kẻ thù giết chết trước mặt hắn.
Hiển nhiên chuyện này tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với Giang Đinh Bạch. Từ đó về sau, hắn bỏ châm trong tay, nắm chặt kiếm trong lòng, dùng một phương pháp khác tế thế độ trần…
Mà câu kế tiếp, Ngôn Lạc Nguyệt đã không nghe được nữa.
Giờ khắc này, một câu nói bắn như súng liên thanh, spam chiếm cứ đầu óc Ngôn Lạc Nguyệt.
Đây chẳng lẽ là “học y không cứu được người tu tiên” trong truyền thuyết sao?!
Ánh mắt vô cùng tan rã, bỗng nhiên Ngôn Lạc Nguyệt chú ý tới cây châm bạc Doãn Vong Ưu cầm trên ngón tay, suy nghĩ bỗng thay đổi.