Bà đây dùng HP đè bẹp giới tu chân! - Chương 196
Ngôn Lạc Nguyệt vội vàng hỏi: “Khoan đã Vong Ưu. Thời điểm y tu các người mới học y, có phải cần phân biệt kinh mạch, huyệt vị con người không?”
“Đúng vậy.” Doãn Vong Ưu gật đầu. “Đại khái đều sẽ châm vào người gỗ. Rèn luyện ở người gỗ nhỏ trước, từ từ đổi thành người gỗ cao bằng người. À, cũng có người tương đối nghèo, không có cả người gỗ nhỏ để dùng, cho nên phải tự đan người cỏ để tập châm.”
“Sao thế? Sao ngươi lại hỏi chuyện này?”
Phá án rồi. Ngôn Lạc Nguyệt đau đớn nhắm hai mắt lại.
Thảo nào Giang tiên sinh lại nhiệt tình yêu thích nghệ thuật đan cỏ như thế. Hóa ra là ban đầu nguyên nhân dẫn hắn đi vào con đường vạn ác này chính là ở đây.
Còn nữa, Giang tiên sinh, thật sự ngài nghèo từ nhỏ luôn sao?!
Không chỉ tài hoa hóng hớt hơn người, bổ sung rất lớn cho cơ sở dữ liệu của Ngôn Lạc Nguyệt, mà công việc chuyên môn của Doãn Vong Ưu cũng rất tốt.
Vốn Ngôn Lạc Nguyệt tưởng Thẩm Tịnh Huyền giao Trúc Cơ cho Doãn Vong Ưu xong, hai người phải trở về đợi một thời gian mới có thể nhận được thành phẩm cuối cùng là viên Trúc Cơ đặt chế riêng.
Ai ngờ Doãn Vong Ưu chẳng kéo dài thời gian.
Nàng vừa ngồi trò chuyện với Ngôn Lạc Nguyệt và Thẩm Tịnh Huyền vừa đốt lửa, mở lò, luyện thuốc, liền mạch lưu loát.
Không tới thời gian một canh giờ, một viên Trúc Cơ đan đỏ tươi như son đã được luyện chế xong.
Lúc mở lò, mùi hương thuốc nhàn nhạt tỏa khắp nơi, khiến người ta chỉ hít nhẹ một hơi đã cảm thấy rất thoải mái vui vẻ.
Ngôn Lạc Nguyệt khen ngợi ngay: “Thuốc tốt. Thủ pháp rất đẹp, Hồi Xuân rất lưu loát!”
Một số luyện đan sư mở lò thường sẽ tỏ vẻ ghê gớm, cố hết sức tạo hoàn cảnh hoành tráng, hương thuốc trong lò tràn ra có thể truyền từ đầu đường này tới cuối đường kia.
Nhưng tình huống này thường bị người trong nghề cười nhạo là “hương thuốc không sợ ngõ sâu”.
Người hiểu biết về đan dược đều biết, mùi thuốc tràn ra ngoài chỉ có thể thuyết minh là trình độ luyện đan sư còn kém, ở bước quan trọng cuối cùng là Hồi Xuân lại có khiếm khuyết, khiến cho sức thuốc tỏa ra theo mùi hương.
Mà hương thơm ấp ủ không lộ ra, chỉ gần tới lúc mở lò mới tỏa ra một tia mới là minh chứng tốt nhất rằng tất cả sức thuốc đều ở bên trong.
Viên đan dược nằm lẳng lặng trong lò luyện đan, vân thuốc màu bạc cuộn chín vòng, đạt cấp bậc cao nhất của Trúc Cơ đán.
Người không có chuyên môn như Thẩm Tịnh Huyền lại chỉ biết nhìn số lượng vân thuốc.
Nàng thấy chín vòng vân thuốc màu bạc trên đan dược, biết rằng đây là Trúc Cơ đan tốt nhất, quý giá nhất.
Cảm ơn Doãn Vong Ưu chân thành xong, Thẩm Tịnh Huyền lấy đan dược ra, lại nhờ Ngôn Lạc Nguyệt và Doãn Vong Ưu hộ pháp cho mình, bỏ viên thuốc vào miệng, xếp bằng tại chỗ.
Trong lúc Thẩm Tịnh Huyền đột phá Trúc Cơ, Doãn Vong Ưu và Ngôn Lạc Nguyệt cũng không nhàn rỗi.
Ngôn Lạc Nguyệt đối chiếu hai thủ pháp Tôi lửa và Hồi xuân, chỉ bảo cho Doãn Vong Ưu một vài chiêu mà luyện khí sư thường dùng để khống chế lửa.
Doãn Vong Ưu cũng có qua có lại.
Chẳng những cô nói ra tâm đắc luyện đan của mình, còn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với Ngôn Lạc Nguyệt, hơn nữa lấy Thẩm Tịnh Huyền đang Trúc Cơ làm giáo cụ.
“Ngươi xem, sắc mặt Tịnh Huyền nửa hồng nửa xanh, lấy trán và chóp mũi là ranh giới. Đây là do khi Trúc Cơ, trong Đan điền âm dương giao hòa, tụ khí thành dịch. Chờ tới thời điểm ngươi Trúc Cơ, khi vận hành linh khí phải chú ý mấy điểm…”
Ngôn Lạc Nguyệt tập trung tinh thần lắng nghe, cuối cùng dứt khoát móc sổ tay ra, ghi chép lại hết những điểm quan trọng.
Cô vẫn là một học sinh, trong túi trữ vật lúc nào cũng có mấy cuốn sổ.
Vừa múa bút thành văn, Ngôn Lạc Nguyệt vừa hỏi: “Vong Ưu, ngươi đã Trúc Cơ sao?”
Ngay từ đầu, cô nghe Doãn Vong Ưu giảng bài còn tưởng là tri thức liên quan tới Trúc Cơ đều do nghề nghiệp y tu của nàng.
Mãi tới sau này, Doãn Vong Ưu nói được rõ ràng cả cảm nhận vận hành linh khí trong kinh mạch, Ngôn Lạc Nguyệt mới cảm thấy, hình như mình vừa được nghe tâm đắc riêng.
“Đúng vậy.” Doãn Vong Ưu thừa nhận. “Ta tự luyện dược cho mình, Trúc Cơ từ lâu rồi. Gần đèn thì rạng mà.”
Cũng đúng. Là luyện khí sư, không phải Ngôn Lạc Nguyệt cũng trang bị cho mình tới tận răng sao?
Nhưng đề cập tới nguyên nhân quen biết của Doãn Vong Ưu và Thẩm Tịnh Huyền, là Thẩm Tịnh Huyền Luyện khí kỳ cứu giúp Doãn Vong Ưu Trúc Cơ kỳ.
Chuyện này… À…
Ngôn Lạc Nguyệt không bất ngờ nếu Thẩm Tịnh Huyền có thể đập chết tu sĩ Trúc Cơ.
Dù sao thì ni cô trẻ trong lòng cô cũng là một cô gái mạnh mẽ lấy một đánh tám.
Nhưng lực chiến đấu của Doãn Vong Ưu có yếu ớt tới thế không?
Tuy là luyện đan sư, Doãn Vong Ưu không nên có năng lực tác chiến quá mạnh, nhưng dù sao cô cũng phải có ít ý thức nguy cơ chứ!
Ngôn Lạc Nguyệt nắm tay Doãn Vong Ưu, lắc lắc rất khẩn khoản.
“Vong Ưu, ngươi phải cố gắng lên. Ít nhất cũng phải buff đầy năng lực chạy trốn chứ. Chúng ta là y tu, số đen có khi gặp sự cố y học đấy!”
Doãn Vong Ưu: “…”
Bình thường uống Trúc Cơ đan sẽ cần nhập định hơn nửa ngày mới có thể vượt qua cánh cửa Trúc Cơ.
Nhưng Trúc Cơ đan đặt riêng quả nhiên khác biệt.
Chỉ chưa tới nửa buổi, Thẩm Tịnh Huyền đã mở mắt, dòng khí vận chuyển quan thân càng ngưng thực hơn trước.
Một khắc khi nàng trợn mắt, khí thế tràn ngập toàn thân, cả con ngươi cũng tỏa ra kim quang nhàn nhạt.
“Tịnh Huyền, tỷ thấy thế nào?”
Thẩm Tịnh Huyền mỉm cười nắm nắm tay, cảm nhận lực lượng của mình hiện giờ.