Bà đây dùng HP đè bẹp giới tu chân! - Chương 197
“Hết sức viên mãn. Bần ni đa tạ.”
Quan sát hiệu quả thăng cấp của Thẩm Tịnh Huyền tại chỗ, hai mắt Ngôn Lạc Nguyệt bừng sáng.
Cô đã giao tiền cọc đặt hai viên Trúc Cơ đan cho hai ông anh rồi.
Vốn Ngôn Lạc Nguyệt nghĩ, đợi tới cuối tuần trường nghỉ sẽ dẫn hai người kia lại đây, để Doãn Vong Ưu đặt phương án chế đan dược riêng.
Hiện giờ không cần nữa.
Ngôn Lạc Nguyệt chi tiền đi lại, mời luôn Doãn Vong Ưu về cùng mình một chuyến.
Đúng vậy. Là một luyện khí sư thành công, khí thế ngang tàng như vậy đấy.
Ngươi cần linh thạch? Yên tâm đi, ngươi ra giá là ta trả được.
Ngươi cần tài liệu? Không thành vấn đề. Chỉ cần liên hệ với đồng đội hợp tác, chúng ta có rất nhiều tài liệu!
Là luyện đan sư vừa mới khởi nghiệp, còn đang trong giai đoạn thiếu thốn, Doãn Vong Ưu chỉ biết nhìn hành động của Ngôn Lạc Nguyệt rồi than thở.
Lúc chưa thân quen, người ngoài sẽ cảm thấy tính cách Doãn Vong Ưu lạnh lùng cao ngạo.
Nhưng chỉ cần thân với nàng là sẽ phát hiện ra, thiếu nữ này chỉ ít thể hiện ra mặt, bình thường chăm chú vào công việc mình yêu thích, nghiêm túc quá mức nên hơi khó gần.
Trên thực tế, thời điểm đối mặt với vấn đề tiền tài, Doãn Vong Ưu biểu hiện ra mặt thành thật nhiệt tình của mình ngay.
Nàng hỏi thăm ngay: “Đại sư, xin hỏi làm sao mới có thể giàu được như ngươi?”
Mặt Ngôn Lạc Nguyệt tươi cười, trấn an nhẹ nhàng: “Không cần phải nghĩ ngợi nhiều. Chuyện này khó lắm.”
Tuy rằng luyện khí sư kiếm được nhiều tiền, nhưng ở cùng tu vi mà kiếm được mức như Ngôn Lạc Nguyệt cũng rất hiếm.
Dù sao Ngôn Lạc Nguyệt đang nắm hai hạng kỹ thuật trung tâm.
Thứ nhất, năng lực quảng cáo len khắp mọi nơi, không có nhu cầu thì tạo nhu cầu cho ngươi.
Thứ hai chính là công trình sản xuất dây chuyền có tính nghiền ép.
Trên đường trở về, Thẩm Tịnh Huyền lặng lẽ truyền âm cho Ngôn Lạc Nguyệt.
“Lạc Nguyệt, muội sốt ruột với chuyện bọn họ Trúc Cơ như vậy là vì lo lắng Thiên Diện Ma sao?”
Ngôn Lạc Nguyệt suy nghĩ một lát, không phủ nhận: “Một phần nguyên nhân là vậy.”
“Còn phần khác thì sao?”
“Hai kẻ đó gần đây càng ngày càng gợi đòn.” Ngôn Lạc Nguyệt nói rất thật lòng: “Muội cảm thấy cần tăng thực lực cho bọn họ, để bọn họ đi lại bên ngoài không bị người ta đánh chết…”
Thẩm Tịnh Huyền: “…”
Hai tay Thẩm Tịnh Huyền chắp lại, từ bi cúi đầu: “A di đà phật, Lạc Nguyệt nói đúng.”
…
Nói ngắn gọn, tranh thủ trước khi Ngôn Can và Tang Kích bị người ta đập, Doãn Vong Ưu đã luyện xong Trúc Cơ đan, gửi tới tộc địa của Quy tộc.
Ngôn Lạc Nguyệt thấy hai ông anh uống thuốc, thăng cấp thuận lợi.
Cô vui mừng nghĩ thầm: May quá. Giờ khả năng sốt sót của hai ông anh điêu toa này tăng vọt rồi.
Nhưng Ngôn Lạc Nguyệt không tài nào ngờ nổi, trong lòng Ngôn Can và Tang Kích cũng có lo lắng tương tự với cô.
Ví dụ như Ngôn Can, hắn đang chống cằm mình, lo lắng sốt ruột nhìn vào lưng Ngôn Lạc Nguyệt.
Cho dù không cần đối diện với Ngôn Can, Ngôn Lạc Nguyệt cũng có thể cảm nhận rõ ánh mắt của hắn.
“Huynh đệ nói xem, nếu đầu xuân chia lớp lại, hai chúng ta đều lên lớp chữ Nguyên, muội muội lại đi lớp chữ Hanh, thế thì muội có bị người khác bắt nạt không?”
Ngôn Lạc Nguyệt quay đầu, liếc Ngôn Can một lần không nói.
Đến mùa xuân thì chắc chắn Ngôn Lạc Nguyệt đã qua sinh nhật năm tuổi rồi.
Nói cách khác, lúc đó giá trị máu của cô đã biến thành một trăm ngàn.
Ngôn Lạc Nguyệt có thanh máu nhiều gấp mười, muốn quét ngang toàn bộ trường học cũng chẳng vấn đề. Chỉ có chuyện cô có muốn không, làm gì có chuyện người khác bắt nạt được cô.
Tang Kích không để ý mấy chuyện vụn vặt này.
Hắn cho rằng trong trường là ở ngay cạnh bọn họ, rất khó gặp nguy hiểm.
“Đừng lo. Dù muội muội đã lớn, không tiện ăn vạ lắm nhưng muội rất thân với Giang tiên sinh, chẳng may bị bắt nạt còn không biết mách cô à?”
So với mâu thuẫn có thể xảy ra trong trường, Tang Kích cho rằng nguy hiểm chủ yếu đến từ bên ngoài.
“Thân phận luyện khí sư của muội muội có vững chắc thật không, có dẫn tới bị ám sát không? Đi đường không bị đập sụt chứ? Không bị cuốn vào ẩu đả trên đường chứ?… Quan trọng nhất là, không cần dẫn ta và ca ca của muội sao?”
Hắn và Ngôn Can đã Trúc Cơ, đang nóng lòng muốn thử như đại bàng giương cánh!
Ngôn Lạc Nguyệt nhắm mắt cũng biết ý đồ của hắn: “Không cần. Thật sự không cần. Cám ơn các huynh.”
Tuy nhiên Ngôn Lạc Nguyệt cũng đã nhớ kỹ đủ loại lo lắng thần kỳ của Tang Kích.
Cô chuẩn bị tổ hợp chúng vào trong hệ thống tính cách của “Ngôn Tất Tín – Luyện khí sư vô cùng cẩn thận.”
Còn nguy hiểm tới từ bên ngoài sao…
Ngôn Lạc Nguyệt trả lời rất bình thản: “Hiện tại muội đang luyện chế đồ để chuẩn bị cho bản thân.”
Không sai. Cô vừa nói chuyện với hai ông anh, động tác tay cũng chưa từng dừng lại.
Tang Kích vầ Ngôn Can đã tò mò với đồ vật trong lò Luyện khí từ lâu.
Bọn họ trơ mắt nhìn, cuối cùng Ngôn Lạc Nguyệt mới chịu mở cửa lò, sau đó kéo ra… Hả?
Cô kéo từ trong lò ra một cái… Một Ngôn Lạc Nguyệt bị chia thành nhiều mảnh?