Bà đây dùng HP đè bẹp giới tu chân! - Chương 200
Ngôn đại sư giơ tay, chào Chân Trác Nhi từ xa xa.
Cũng bởi động tác này, chủ quán mới để ý tới một chi tiết.
Hóa ra ở dưới áo choàng đen rộng thùng thình có ẩn một cái dây xích, nối Ngôn đại sư với sư muội.
Chủ quán ngẩn ra, hỏi: “Đại sư, vì sao lại làm vậy?”
Dưới áo choàng, Ngôn đại sư quay đầu, nhìn thoáng về phía hắn.
“Gần đây việc Thiên Diện Ma truyền ra xôn xao, ta phải cột cổ tay sư muội lại, đề phòng nàng bị người khác đánh tráo.”
Chủ quán: “…”
Nghe thấy ý nghĩ mới mẻ nhưng thực tế này, đột nhiên chủ quán không nói lên lời.
Khóe miệng hắn mấp máy, nụ cười đông cứng lại, nói.
“Đại sư suy nghĩ thật chu đáo. Chẳng qua nếu con Thiên Diện Ma kia dám mơ ước tới đại sư hoặc sư muội của ngài thì đúng là mắt hỏng rồi.”
Chủ quán dám lấy kinh nghiệm gặp người khác vài chục năm của mình để thề, nếu sư muội bị Thiên Diện Ma đánh trái, chỉ trong một phần ngàn giây, Ngôn đại sư đã có thể nhận ra hàng giả.
Lý do rất có thể không giới hạn trong: Trước khi chào hỏi bước chân trái, tư thế ho khan không đúng, thời điểm gọi sư huynh thiếu một âm sắc gì đó…
Con Thiên Diện Ma này không biết nghĩ quẩn thế nào mới có thể không màng tới toàn bộ đầm Vân Ninh đang rộng mở, lẩn vào yến tiệc của chủ nhân.
Lại xui xẻo tới mức nào mới có thể chọn đúng sư muội hoặc Ngôn đại sư có bệnh đa nghi rất nặng trong bữa tiệc này.
Cho dù không cần bàn tính, chủ quán cũng có thể kết luận, xác suất xảy ra chuyện này tiếp cận số 0 vô hạn.
Thầm chém gió một hồi, thấy Ngôn đại sư và chủ nhân đang nói chuyện vui vẻ, chủ quán nhân cơ hội rút lui thành công.
Chân Trác Nhi nói nói cười cười, tâm tình người có việc vui rất sảng khoái.
Vốn ngoại hình nàng đã rất đẹp, hôm nay nét mặt tỏa sáng, nở nụ cười quả khiến người ta khó rời được mắt.
Bên cạnh Chân Trác Nhi có một đôi huynh đệ đều lộ rõ vẻ bất phàm.
Người anh hào hoa phong nhã, tư thế tươi đẹp, mặc một bộ áo choàng rộng, lại càng làm nổi bật đường eo thẳng tắp của hắn.
Người em giống như cây ngọc giữa đình, hoa lan dưới thềm, còn mang theo vài phần ngượng ngùng khó xử của tuổi trẻ, nhưng khí chất lại thoát tục xuất trần. Trên người thiếu niên mặc quần áo trắng, chỉ có cổ tay thêu vào hoa văn màu đen.
Ở giữa trán hai anh em này là dấu mực đỏ hình ngọn lửa.
Vốn làn da của bọn họ trắng nõn, lại thêm vết đỏ này giống như hoa mai trong tuyết trắng, đẹp đẽ thanh lịch, càng khiến hai anh em này lộ tiên khí bức người.
Ánh mắt Ngôn Lạc Nguyệt vô thức dừng trên người hai anh em này một chớp mắt.
Chú ý tới hành động của hắn, Chân Trác Nhi chủ động giới thiệu cho Ngôn Lạc Nguyệt, khi nói chuyện còn không quên nhìn sư muội Hình Tất Quả.
“Ngôn đại sư, hai vị này là sử quan tới từ Hạc tộc, người anh tên là Lăng Sơ Ảnh, người em tên là Lăng Sương Hồn. Vốn bọn họ muốn đi qua thành Như Ý, tới tá túc ở Quy tộc một hồi. Là ta mặt dày, mời hai vị đó tới tiệc sinh nhật nho nhỏ này của ta.”
Nói tới hai chữ Quy tộc, Chân Trác Nhi âm thầm nhấn mạnh một chút.
Nghe nàng giải thích xong, Ngôn Lạc Nguyệt hiểu ra ngay.
Thảo nào bề ngoài siêu trần thoát tục như thế, hóa ra hai anh em này là người của Hạc tộc.
Vô thức nhìn lướt qua dấu mực son trên trán bọn họ vài lần, Ngôn Lạc Nguyệt thầm nghĩ: Hai anh em này chắc là yêu Đan đỉnh hạc rồi.
Vốn Yêu tộc không có thói quen chép sử.
Người lớn đều truyền miệng nhiều đời, kể truyện cho trẻ con vào giấc ngủ. Trẻ con chạy tung tăng tự mình đọc đồng dao, thậm chí dựa vào trí nhớ của các vị tiền bối mấy ngàn tuổi. Đây chính là cách ghi lại lịch sử của Yêu tộc.
Yêu tộc chép sử là thói quen học từ nhân loại sau trận chiến Phục Ma ngàn năm trước.
Lúc ấy Nhân tộc và Yêu tộc đã sắp xếp kế hoạch chia hai đường rời khỏi thế giới này, lang bạt tiến vào hư không chưa biết.
Suýt nữa bọn họ đã phải tiến hành một hồi lưu lạc không biết bao xa, không biết bao lâu mới trở lại được quê hương.
Cũng vào lúc đó, trên dưới Yêu tộc mới ý thức được, thật ra lịch sử có tầm quan trọng không thể thay thế được.
Quá khứ có thể chiếu sáng con đường phía trước, có thể an ủi tinh thần.
Chỉ cần ghi khắc quá khứ của bọn họ, hậu duệ vĩnh viễn sẽ không quên phương hướng.
Cũng từ khi đó, bên trong Yêu tộc mới có thêm một chức vị sử quan.
Tuy rằng không có bổng lộc cố định, nhưng cho dù sử quan đi tới nơi đâu cũng đều được các Yêu tộc khác kính trọng và chiêu đãi.
Nói đại khái, thường là yêu tộc họ chim đảm nhiệm sử quan. Mà Hạc tộc là một chi trong đó.
Khống chế Hình Tất Quả cúi chào khẽ, Ngôn Tất Tín cũng gật đầu chào hỏi hữu hảo với hai anh em họ Lăng.
“Hóa ra là Hạc tộc quan. Quả nhiên nghe tiếng không bằng gặp mặt.”
Thân là chủ nhân bữa tiệc, Chân Trác Nhi không ở lại đó quá lâu.
Nàng chỉ kịp chào hỏi Ngôn đại sư vài câu, nhận quà, sau đó vội vã rời đi.
Còn về hai anh em Hạc tộc, chỉ thấy người anh thường cúi đầu, nói gì đó với người em, chắc là đang dạy cách ghi chép lại các trường hợp.
Ngoài mấy đối tượng cố định ra, Ngôn Tất Tín không quen nhiều người trong thành Như Ý.
Tìm một chỗ trống, đánh giá hiệu quả của đan Tăng tuổi sắp hết, luyện khí sư áo đen rời khỏi sảnh, mang sư muội mình đi tới một đình nghỉ mát hít thở.
Ngôn Lạc Nguyệt tìm một góc bí mật không người, định thu hồi con rối Hình Tất Quả, lại đổi mình sắm vai Hình Tất Quả ra trận.
Nếu có người hỏi Ngôn Tất Tín đâu rồi, cô sẽ trả lời thống nhất: Sư huynh đã rời đi trước, để ta lại tham gia bữa tiệc với chủ nhà.
Vừa lúc sức thuốc tiêu hết, Ngôn Lạc Nguyệt khôi phục thành dáng vẻ cô bé con.