Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du (Truyện full) - Chương 161
“Dạ, có thể ăn không hợp nên đau bụng.” Lý Tang Du nối tiếp lời ba.
Cô không định kể việc mang thai với ba.
Với tính cách của ông ấy, nếu biết cô có con thì chắc chắn sẽ phản đối chuyện
ly hôn, mà nhà họ Lục cũng thế.
Cứ như vậy, việc ly hôn sẽ vĩnh viễn không có kết quả.
Nhìn con gái mình, trong mắt ba Lý ánh lên vẻ phiền muộn: “Tang Du à, con
nghĩ kĩ chưa? Mỗi một bước đi đều phải nghĩ kĩ, tránh để sau này hối hận.”
Người của thế hệ trước luôn có cái nhìn nặng nề đối với việc ly hôn, nhưng sau
khi cân nhắc hơn thua thì ba Lý vẫn hy vọng con gái nghĩ cho mình nhiều hơn.
“Dạ, nghĩ kĩ rồi, con sẽ không hối hận.”
“Nếu ngại Uyển Khanh thì ba sẽ ra mặt, ba là ba của con bé, cũng muốn tác
hợp cho hai đứa.”
“Cám ơn ba, trước kia bọn họ có tình cảm mà con lại trở thành cái gai chắn
giữa hai người họ, con vẫn nên trả lại Lục Huyền Lâm cho người ta thì hơn, con
cũng được giải thoát.”
Nếu đã không thể khuyên nổi, ba Lý cũng không khuyên nữa.
“Ba à, thật ra Lục Huyền Lâm có thể cưới Uyển Khanh cũng là chuyện tốt. Với
việc Uyển Khanh bây giờ không thể sinh con, nếu không thể lấy người yêu
mình thì chắc chắn sẽ bị nhà chồng ghét bỏ, còn tệ hơn con bây giờ. Con bé
sống tốt thì chúng ta thấy cũng vui thay.”
“Ôi, con bé ngốc này, nghĩ cho bản thân mình nhiều vào, ai cũng tính toán hơn
con cả. Sau này con phải làm sao đây?” Nhìn con gái mà phát sầu.
Một người phụ nữ đã ly dị muốn tìm một nửa thích hợp cho bản thân sẽ khó
khăn hơn khi chưa lập gia đình.
Lý Tang Du nhíu mày: “Con không lo chuyện này, thuyền đến đầu cầu tự khắc
thẳng, bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích thôi.”
“Vậy tiếp theo con định làm gì?”
Lý Tang Du ngẩng đầu, suy nghĩ: “Con tính đi du lịch một mình ngắm thế giới.”
“Được đấy, vừa có thể giải khuây vừa có thể mở mang đầu óc, khi nào đi thì ba
cho tiền, cho người, ủng hộ con hết mình.”
“Cho người?” Lý Tang Du ngỡ ngàng.
“Đương nhiên, con gái ba đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế kia, lỡ như bị
kẻ có lòng dạ xấu xa theo dõi thì phải làm thế nào? Thế nên, lúc con đi, ba sẽ
cho hai vệ sĩ lực lưỡng bảo vệ con 24/24.”
“Ha ha ha ha…” Lý Tang Du nghe xong lập tức phá lên cười: “Ba ơi, từ khi nào
mà ba lại hài hước thế? Con gái của ba đẹp nghiêng nước nghiêng thành,
người người mê luôn à?”
“Đương nhiên rồi, từ khi con sinh ra đã là một cô công chúa bé nhỏ xinh xắn
đáng yêu rồi. Ba nâng trong lòng bàn tay, sợ con ngã…” Nhắc đến chuyện xưa,
trong mắt ba Lý chan chứa ý cười.
Tiếng cười trong phòng vọng xuống lầu, ngắt cuộc trò chuyện giữa Lục Huyền
Lâm và Lý Uyển Khanh, anh không khỏi liếc nhìn lên trên.
Khác với Lý Uyển Khanh hờn giận yếu ớt, động một chút là khóc như mưa rơi
thì Lý Tang Du chính là ánh nắng rực rỡ.
Ở bên cạnh cô, tuy luôn cãi vã, nhưng cô luôn tạo cho người ta một cảm giác
tràn đầy sức sống, cô thoải mái, yên vui làm người xung quanh không cảm thấy
áp lực, cũng chẳng cần phải đối xử cẩn thận từng li từng tí.
Cô đang cười cái gì? Rất vui sao?