Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du (Truyện full) - Chương 162
Lục Huyền Lâm không khỏi âm thầm suy đoán.
Trông thấy Lục Huyền Lâm phân tâm vì tiếng cười của Lý Tang Du, Lý Uyển
Khanh ghen tị đến mức nghiến răng. Bây giờ, cô ta có thể làm gì đây? Chẳng
thể làm gì cả, bởi sợ làm hỏng kế hoạch gả cho Lục Huyền Lâm mà mỗi ngày ở
trước mặt người khác phải cẩn thận, không dám nói lung tung.
Quãng thời gian như thế, cô ta đã chịu đủ rồi.
…
Lục Huyền Lâm mất hứng đi về, không mời được Lý Tang Du ăn tối nên trong
thời gian dùng bữa tối của nhà họ Lục, Lý Tang Du lại ở nhà mình, một thân
một mình ngồi trong sân ngẩng đầu ngắm sao trên đời.
Bỗng nhiên lại làm mẹ, cô không biết nên vui hay buồn nữa. Dường như mỗi
một lần mang thai, đứa bé đều tới không đúng lúc, không phải bị người ta ám
hại thì cũng bất cẩn sinh non. Hiện tại, đứa trẻ này đến, cô an toàn và cũng cẩn
thận hơn, nhưng khi ly hôn, cô sẽ trở thành mẹ đơn thân.
Điều này có tốt với đứa trẻ không?
Lý Tang Du càng nghĩ càng không biết nên làm thế nào, cuối cùng cô lấy điện
thoại ra, lướt web một cách vô thức.
Trong lúc vô tình, cô phát hiện câu chuyện của một người mồ côi ba mẹ, cô giật
mình bèn mở trang web lên.
Câu chuyện kể về một cô gái và bạn trai sau khi chia tay mới phát hiện mình
mang thai, dũng cảm sinh ra đứa con, sau khi bị người nhà bạn trai biết được,
bảo bạn trai cưới cô ấy. Vốn cho rằng từ nay về sau cô ấy đã thoát khỏi biển
khổ, có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc, không ngờ kết hôn không được bao
lâu cô ấy bị ép phải ly hôn, trắng tay rời khỏi nhà đó, đứa con để lại nhà trai.
Cuối cùng mới biết được tất cả chân tướng, nhà trai cưới cô ấy cũng không
phải vì áy náy mà là vì đứa trẻ, sau khi có được đứa trẻ trong tay thì đá bay cô
ấy ra ngoài.
Đọc đến đây, Lý Tang Du không khỏi dâng lên nỗi u sầu, cô cũng sẽ trở thành
mẹ đơn thân, cũng trắng tay ra đi, có phải sau khi sinh đứa trẻ ra, nhà họ Lục
cũng sẽ nghĩ mọi cách cướp đứa trẻ đi hay không?
Nhập từ khóa tìm kiếm…
Nếu như cuối cùng để nhà họ Lục cướp đứa bé đi, xa đứa trẻ trong nhiều năm,
cô thà rằng không sinh nó ra còn hơn.
Nếu như mình nuôi đứa bé này, không có ba thì cuối cùng đứa bé này cũng sẽ
phải gánh chịu sự chế giễu của mọi người xung quanh, không tốt cho sự phát
triển của đứa bé.
Đứa bé này nên đi con đường nào đây, Lý Tang Du đầu óc rối bời đứng ở ngã
tư đường. Bỏ điện thoại xuống, cô lại ngẩng đầu ngắm sao sáng trên bầu trời
đêm mà ngẩn người.
“Cộc cộc cộc…” Một loạt tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Lý Tang Du không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
“Ôi trời, chị gái, tâm trạng chị tốt thật đấy nhỉ, vẫn có thể thoải mái nhàn hạ ở
đây ngắm trăng.” Giọng nói dịu dàng mềm mại lúc trước của Lý Uyển Khanh đã
thay bằng giọng điệu chói tai, đầy ý châm biếm không thèm che giấu.
Lý Uyển Khanh cố ý nhìn biểu cảm của Lý Tang Du, quả thật đúng như Lục
Huyền Lâm nói, Lý Tang Du hoàn toàn không quan tâm đến cuộc hôn nhân này.
Có thể dứt khoát với ông cụ nói không đi là không đi, có thể thấy ngay Lý Tang
Du một lòng muốn ly hôn nên mới không coi người nhà họ Lục ra gì.
Như thế này cũng khiến cô ta yên tâm hơn.
“Đó là chuyện đương nhiên, tôi không tự tìm vui cho mình, chẳng lẽ phải cả
ngày lấy nước mắt rửa mặt như người bị chồng ruồng bỏ hay sao?” Lý Tang Du
vẫn ngắm nhìn bầu trời đêm, cô đã sớm quen với loại người trước sau hai mặt
như Lý Uyển Khanh rồi: “Với lại, tôi sống tốt thì không phải cô cưới Lục Huyền
Lâm cũng sẽ yên tâm thoải mái hay sao? Cũng không thể vì tôi mà khiến cô
đến lúc làm mợ Lục vẫn phải áy náy chứ?”