Bác Sĩ Thần Thông - Chương 38 Gặp lại người quen
Chương 38: Gặp lại người quen
“Hay là như này đi, ngày mai ông đi cùng tôi!” Lục Phàm khẽ cười: “Nếu có thể lấy được Thiên Tuyền Sơn Trang, việc chế tạo linh dịch sẽ không thành vấn đề!”
Triệu Hàn Đông gật đầu, ông cũng không dám trái lời Lục Phàm.
Ngày hôm sau, Lục Phàm dẫn theo Triệu Hàn Đông đến Thiên Tuyền Sơn Trang.
Vừa mới bước vào sơn trang, họ đã bị vài người chặn lại: “Mấy người là ai?”
“Tôi đến có việc quan trọng!” Lục Phàm cười nói: “Không biết có thế thông báo một tiếng được không, nói là có người đến, muốn gặp chủ nhà để bàn chuyện làm ăn!”
“Đứng đây đợi một chút!”
Bảo vệ Thiên Tuyền Sơn Trang gật đầu, gọi một cuộc điện thoại, sau đó Lục Phàm và Triệu Hàn Đông được bọn họ dẫn đến phòng khách.
“Không biết hai vị đến Thiên Tuyền Sơn Trang có việc gì vậy?”
Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Thiên Tuyền Sơn Trang ở Thanh châu hình như không có làm ăn với ai!”
“Không có ý gì khác!” Lục Phàm mỉm cười: “Nguồn nước của Thiên Tuyền Sơn Trang rất tốt,
tôi có vài việc cần dùng tới nên muốn mua lại sơn trang này.”
“Mua lại Thiên Tuyền Sơn Trang?”
Người đàn ông trung niên bặt cười, miệng ngậm điếu xì gà: “Nơi nhỏ bé như Thanh Châu này, vậy mà lại có kẻ kiêu ngạo như cậu sao!”
Triệu Hàn Đông cau mày, ông đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe lời nói khinh người như vậy, trong lòng không khỏi khó chịu.
“Tôi đang rất chân thành bàn chuyện mua lại sơn trang với anh đấy!”
Lục Phàm cười nói: “Anh muốn bao nhiêu tiền? Chúng ta có thể thương lượng!”
“Thiên Tuyền Sơn Trang không phải nơi mà ai cũng có thế nhòm ngó đâu! Hai người đi được rồi đấy!” Người đàn ông trung niên rít xì gà, vẻ mặt càng thêm khinh thường.
Lục Phàm nhíu mày: “ông là chủ của Thiên Tuyền Sơn Trang?”
“Tất nhiên không phải!” Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Nhưng tôi là người quản lý, những lời tôi vừa nói hai người chưa nghe rõ sao? Mau cút!”
“Tôi muốn gặp chủ nhân thực sự của Thiên Tuyền Sơn Trang!” Lục Phàm nói thẳng.
“Mời khách ra ngoài!”
Người đàn ông trung niên đứng dậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn.
“Mời hai vị ra ngoài!” Vài tên bảo vệ bước đến.
“Nếu tôi không đi thì sao?”
Lục Phàm khẽ cười: “Tôi đã nói rồi, tôi muốn gặp ông chủ của mấy người!”
“Không biết điều!”
Mấy tên bảo vệ có vẻ mặt không tốt, vừa định động thủ với Lục Phàm, nhưng lại bị Lục Phàm đá ngã, xấu hổ nằm sấp trên mặt đất.
“Cái thằng này điên rồi, dám gây sự ở Thiên Tuyền Sơn Trang?”
“Tôi đã nói, tôi muốn gặp ông chủ của mấy người!” Lục Phàm lạnh lùng nói.
“Chuyện gì vậy?”
Một giọng nói có vẻ già nua vang lên, một ông lão từ bên ngoài bước vào.
“Ông Phúc, có mấy tên điên đến gây rối, để tôi đuối chúng đi ngay!” Người đàn ông trung niên vội vàng nói.
Lúc này, ông Phúc nhìn về phía Lục Phàm, cả người hơi run lên: “Khoan đã!”
Lục Phàm mỉm cười: “Nếu tôi đoán không sai, vị này chính là chủ nhân của Thiên Tuyền Sơn
Trang, tôi muốn bàn chuyện làm ăn với ông!”
“Cậu có phải họ Lục không?” ông Phúc nhìn về phía Lục Phàm: “Tên là Lục Phàm?”
“Không sai!” Lục Phàm ngạc nhiên hỏi: “Sao ông biết?”
“Thiếu gia, là ngài thật sao?”
Ông lão tóc bạc đột ngột quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy xúc động.
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên vừa hốt hoảng vừa bối rối, ông Phúc vốn có lai lịch lớn nên hắn chưa bao giờ thấy ông ấy mất bình tĩnh đến mức này!
“Chắc hẳn là nhận nhầm người rồi!” Lục Phàm lúng túng nói: “Tôi từ nhỏ đã là cô nhi, không phải thiếu gia gì đâu!”
“Hơn mười năm trước, Lục gia gặp hoạ, cả gia tộc đều bị giết hại, lão phu mang theo thiếu gia trốn thoát, lúc đó lão phu đã bị thương nặng, nên mới làm lạc mất thiếu gia.” ông lão tóc bạc chảy nước mắt: “Lão phu tưởng sẽ không bao giờ gặp lại thiếu gia được nữa, không ngờ thiếu gia đã trưởng thành cao lớn như thế này rồi!”
“Cả gia tộc đều bị giết hại sao?”
Lục Phàm khẽ run rấy, trong đầu hiện lên ký ức năm tám tuổi.
Lúc đó, toàn thân anh dính đầy máu, một
mình lang thang trên đường phố, nếu không được lão đầu cứu, e rằng anh khó giữ được mạng sống.
Anh đeo trên tay chiếc vòng ngọc bích năm xưa, cộng thêm Lục Phàm và cha anh có vài phần giống nhau, nên ông Phúc mới liếc mắt đã nhận ra ngay.
“Năm đó là ai ra tay sát hại Lục gia?”
Khí thế toàn thân Lục Phàm bùng phát, anh đã nhiều lần hỏi lão đầu về chuyện năm xưa nhưng đều bị lảng tránh, nay có người nhắc đến, làm sao anh có thế bỏ qua.
“Tôi là quản gia của Lục gia, mọi người thường hay gọi tôi là ông Phúc!” ông Phúc nhớ lại: “Thiếu gia khi đó chỉ mới tám tuối mà thôi, năm đó… năm đó quá nhiều thế lực nhắm vào Lục gia… quá nhiều…”
“Ông Phúc, nói cho tôi biết là kẻ nào ra tay?”
Lục Phàm trong mắt lóe lên sát khí, thù sát hại cả gia tộc, làm sao mà anh có thế không báo!!
“Thiếu gia bình an vô sự đã là may mắn lắm rồi, chuyện nhiều năm trước, hay là đừng nên nhắc lại nữa!” ông Phúc cười khổ: “Có thề nhìn thấy thiếu gia vui vẻ trưởng thành như thế này cũng là tâm nguyện của gia chủ.”
“Thù sát hại cả nhà không đội trời chung!”
Lục Phàm nói thẳng: “Vì sao ông không chịu nói
cho tôi biết?”
“Thế lực kia quá hùng mạnh, với thực lực hiện tại của thiếu gia, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ!” ông Phúc lắc đầu: “Trừ phi thiếu gia có thế trở nên mạnh mẽ hơn bọn họ thì lão phu mới nói cho thiếu gia chuyện năm đó!!”
“Ông Phúc!” Lục Phàm im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Được, đợi tôi mạnh mẽ hơn nữa, hy vọng ông Phúc có thể thực hiện lời hứa, tôi tuyệt đối sẽ không khiến ông thất vọng!”
Ông Phúc gật đầu, sai người đàn ông trung niên bày tiệc rượu tại Thiên Tuyền Sơn Trang để mừng ngày được gặp lại Lục Phàm, trong bữa tiệc ông uổng rất vui vẻ, lúc nói đến chuyện cũ ông sẽ không tự chủ được mà rơi nước mắt.
“Vừa rồi nghe nói, thiếu gia muốn mua lại Thiên Tuyền Sơn Trang!” ông Phúc mỉm cười: “Mọi thứ của Thiên Tuyền Sơn Trang vốn dĩ là của thiếu gia, nay coi như trả lại cho chủ cũ, lão phu nguyện ý đi theo thiếu gia!”
“Đây là cơ nghiệp ông Phúc gây dựng, làm sao tôi có thế lấy được!” Lục Phàm lắc đầu: “Tôi chỉ muốn mượn nguồn nước suối của Thiên Tuyền Sơn Trang!”
“Năm xưa gia chủ đã nhiều lần cứu mạng lão phu, lão phu đã thề cả đời sẽ trung thành với Lục gia!” Nói đến đây, ông Phúc quỳ xuống: “Ngoài
Thiên Tuyền Sơn Trang, lão phu còn có nhiều tài sản khác đều là của Lục gia, nếu thiếu gia không nhận, lão phu sẽ quỳ mãi ở đây!”
“Ông Phúc mau đứng lên đi!” Lục Phàm vội vàng đỡ ông Phúc dậy: “Tôi đồng ý là được chứ gì! Ông mau đứng lên đi!!”
“Cảm ơn thiếu gia!” ông Phúc vội vàng gật đầu, đồng thời nói: “Thiếu gia còn trẻ, cần phải rèn luyện thêm một thời gian, đợi thời cơ đến, nhất định phải khiến những kẻ năm xưa ra tay với Lục gia trả giá đắt!”
Lục Phàm ánh mắt lạnh lùng, chuyện xảy ra năm tám tuối, anh vẫn nhớ rõ mồn một.
Rời khỏi Thiên Tuyền Sơn Trang, Triệu Hàn Đông cười nói: “Thật không ngờ, đại nhân vật bí ấn đứng sau Thiên Tuyền Sơn Trang lại là thuộc hạ của Lục tiên sinh, sau này ở Thanh Châu, thậm chí ở Giang Nam, e rằng Lục tiên sinh muốn thăng tiến sẽ nhanh như diều gặp gió!”
“Thù sát hại gia tộc không đội trời chung, xem ra tôi phải mau chóng gây dựng thế lực riêng của mình!” Lục Phàm cười lạnh.
“Cái này…” Triệu Hàn Đông hơi lúng túng, ở trên người Lục Phàm, ông cảm nhận được sát ý vô tận.
Bên trong Thiên Tuyền Sơn Trang, người đàn ông trung niên ôm quyền nói: “ông Phúc, cậu ta
thật sự là thiếu gia mà ông muốn tìm?”
“Vẻ ngoài có vài phần giống gia chủ, tuyệt đối không sai!”
Ông Phúc lạnh giọng nói: “Sau này hãy hổ trợ thiếu gia thật tốt, đợi thời cơ đến, dựa vào năng lực của thiếu gia, thật sự có thế báo thù rửa hận cho Lục gia!”
Đến khu vực thành phố Thanh châu, Lục Phàm bảo Triệu Hàn Đông về công ty, còn anh thì đến trụ sở của Thanh Long môn.
Hàn Vân Hải đang ôm một cô gái ngồi trên đùi, phì phèo điếu xì gà, trông rất oai phong.
Cánh cửa văn phòng bị đạp tung, Lục Phàm hiên nqanq đi vào.