Bạn Gái Cũ Báo Giá - Chương 1
1.
Bạn trai tôi Triệu Chí Siêu kéo tôi ngồi xuống ghế sofa, giọng vừa lấy lòng vừa mừng rỡ:
“Em yêu à, nếu không có gì thay đổi, tháng sau anh sẽ được thăng chức. Để sau này công việc trôi chảy hơn, anh định mời sếp và đồng nghiệp đến nhà ăn một bữa.”
Nói xong, anh ta đưa tôi một phong bao đỏ:
“Nhưng em cũng biết rồi đó, anh chẳng quen đầu bếp giỏi, mà tay nghề bếp núc cũng có hạn. Nên anh đưa tiền, nhờ em lo liệu giúp anh bữa tiệc.”
Chuyện này có gì khó?
Nhà tôi ba đời làm nghề ẩm thực, bản thân tôi cũng có nghiên cứu về ẩm thực các nước, còn có đầy đủ chứng chỉ dinh dưỡng. Một bữa tiệc như vậy, đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Nhưng khi cầm lấy phong bao, tôi khựng lại. Nó mỏng như giấy, cầm lên nhẹ bẫng, thế nào cũng không giống tiền đủ cho một bữa tiệc.
Tôi mở ra chỉ có đúng năm mươi tệ màu xanh lét.
“Năm mươi? Cái này… không đủ đâu nhỉ?” Tôi cau mày nhìn anh, “Anh đưa nhầm bao rồi phải không?”
Triệu Chí Siêu lúng túng thấy rõ, như thể không ngờ tôi lại mở ra xem tại chỗ. Anh ta cười gượng:
“Không nhầm đâu! Em yêu à, em cũng biết anh đang tiết kiệm để mua nhà cưới em mà, nên sinh hoạt phải dè sẻn chút!”
“Tất cả những gì anh làm đều là vì em! Nhà em điều kiện tốt thế, anh đâu thể cứ dựa dẫm vào em mãi. Phải tiết kiệm để xứng đáng với em chứ! Mà anh tin vào tài nấu nướng của em, năm mươi tệ làm mười món một canh chắc không khó với em đâu, đúng không?”
Tôi cạn lời, nhưng cả đống lời ngọt như rót mật kia khiến tôi không biết nên phản bác thế nào.
Thấy tôi im lặng, anh ta liền lắc tay tôi, giọng thản nhiên:
“Em cũng đừng áp lực quá, làm đơn giản là được. Đám đồng nghiệp của anh toàn lũ ngu ngốc, suốt ngày chỉ biết ăn. Nếu không vì tụi nó ép quá, anh cũng chẳng thèm đãi đâu!”
“Anh nói rồi mà, đồng nghiệp của anh nói dễ nghe là đồng nghiệp, nói khó nghe chính là một đám vô dụng. Anh đâu muốn đãi tụi nó, có tiền còn không bằng mua gì đó tặng bảo bối nhà anh!”
2.
Thấy tôi vẫn không lên tiếng, Triệu Chí Siêu lại thở dài đầy tiếc nuối:
“Đương nhiên, nếu em thấy khó xử, thì thôi vậy, anh huỷ tiệc. Dù đã thông báo rồi, nhưng tất cả vẫn phải ưu tiên cảm nhận của em.”
“Huỷ tiệc cũng không sao, cùng lắm sau này anh dùng chức quyền đè đầu tụi nó. Đứa nào không nghe, anh xử tới cùng. Anh không cần nịnh nọt tụi đó, xã giao gì mà xã giao.”
Thấy anh ta lấy điện thoại định nhắn huỷ, tôi vội giật lại:
“Không được đâu! Anh nói mãi rồi còn gì, đồng nghiệp anh chẳng ai dễ chơi, đắc tội người tốt còn hơn chọc giận tiểu nhân. Tiệc này nhất định phải làm!”
Triệu Chí Siêu nhìn tôi:
“Nhưng em vừa nói năm mươi không đủ còn gì? Anh không muốn làm khó em, nhưng cũng không muốn phí tiền mời tụi đần đó ăn.”
Tôi nhìn gương mặt đầy trông chờ của anh, cuối cùng đành thở dài:
“Để em nghĩ cách vậy.”
Mắt anh ta sáng rực lên:
“Anh biết ngay em là người tốt nhất mà! Thực ra năm mươi tuy ít, nhưng ngành ẩm thực vốn lời cao. Em chỉ cần đi chợ tìm nguồn hàng rẻ là được.”
“Chỉ là mười món một canh thôi mà, vài món cá thịt, hải sản thường cũng được, không cần bào ngư vi cá. Đám đồng nghiệp ngốc đó cũng chẳng biết ngon dở gì đâu.”
“À mà, sếp anh mê rượu lắm, ăn là phải có rượu. Hồi trước anh mua rượu tặng ba em hết rồi, giờ em nghĩ cách kiếm mấy chai rượu trắng cao cấp đi. Còn mấy đồng nghiệp nữ thích uống vang nho, nhớ chuẩn bị nữa.”
“Tốt nhất có thêm trái cây tráng miệng. Không cần xịn đâu, dâu tây với cherry mới ra thị trường là được. Nếu đắt quá thì mua trái cây dập nát về gọt vỏ cắt nhỏ là được rồi, không chết ai đâu!”
3.
Nghe yêu cầu của Triệu Chí Siêu ngày càng quá đáng, sắc mặt tôi cũng thay đổi. Không phải anh ta đang coi tôi là kẻ đổ tiền ngu ngốc hay sao?
Tôi không vui, lên tiếng:
“Ngành ẩm thực có lời thật, nhưng giờ cá rẻ nhất cũng mười tệ một cân, thịt heo hai mươi, bò thì bốn mươi. Mười món một canh mà toàn rau xanh cũng chẳng đủ. Giờ còn đòi thêm rượu nữa?”
Anh ta nhận ra ý bất mãn của tôi, vội lật giọng:
“Em yêu, anh làm vậy tất cả vì em mà. Ban đầu anh cũng định tổ chức ở nhà hàng nhà em, nhưng bố mẹ em chắc chắn không lấy tiền của anh, rồi lại chuẩn bị cả đống món ngon, chẳng phải tiếc cho đám ngu đó sao? Dù sao đó cũng là tiền nhà mình mà!”
Nói thì đúng thật. Nếu Triệu Chí Siêu muốn ăn chùa, hoàn toàn có thể tổ chức ở nhà hàng của nhà tôi.
Ba mẹ tôi quý anh ta lắm, biết là tiệc mừng thăng chức, chắc chắn chẳng những không lấy tiền, còn chuẩn bị hoành tráng hơn.
Với lại tôi và Triệu Chí Siêu yêu nhau gần ba năm rồi, tình cảm ổn định. Anh ta tuy keo kiệt với bản thân, nhưng với tôi thì rất hào phóng – mua túi hiệu, mỹ phẩm không bao giờ tiếc.
Gần đây hai đứa cũng bàn chuyện kết hôn, anh càng tiết kiệm, nói là phải mua được nhà mới cưới tôi.
Anh vừa gánh nặng tiền nhà, vừa trả góp xe, không có tiền đãi khách cũng bình thường thôi.
Nghĩ vậy, tôi không do dự nữa:
“Được rồi, em sẽ nghĩ cách. Nhất định không để anh mất mặt, càng phải khiến đồng nghiệp anh ăn uống hài lòng!”
Anh ta nghe vậy thì lập tức nịnh nọt không ngớt, vừa khen tôi tài giỏi, vừa mắng đồng nghiệp là một đám vô dụng.
4.
Tôi cầm năm mươi tệ về nhà, nghiên cứu thực đơn vừa sang vừa tiết kiệm. Tính toán xong xuôi, cuối cùng cũng vượt ngân sách… hai con số 0, nhưng nghĩ đến tương lai anh, tôi cũng chẳng chấp.
Sau khi hoàn tất thực đơn và danh sách rượu, tôi quay lại căn phòng trọ của Triệu Chí Siêu, định hỏi xem có yêu cầu đặc biệt nào không, hoặc có ai dị ứng gì không.
Nhưng tôi vừa đến cửa, còn chưa bước vào, đã nghe giọng nói dịu dàng của anh vang lên trong phòng:
“Thanh Thanh, em biết anh yêu em nhất mà! Anh ở bên cô ta cũng chỉ vì tiền thôi, người anh yêu thật lòng chỉ có em.”
Tôi như bị sét đánh.
Ngay lập tức hiểu ra trong phòng là Triệu Chí Siêu và Tôn Thanh Thanh – đồng nghiệp, cũng là thanh mai trúc mã của anh.
Tôn Thanh Thanh cười giễu:
“Thật không đó? Sao em thấy khó tin quá vậy?”
Triệu Chí Siêu vội vã nịnh nọt:
“Tất nhiên là thật rồi! Quà anh tặng cô ta toàn đồ giả, nhưng tiền anh lấy từ cô ta thì là tiền tươi thóc thật. Không có cô ta, em lấy đâu ra đống túi xách, váy vóc đó?”
“Lần này cũng vậy, sếp cho ba ngàn tiền tiếp khách, anh chỉ đưa cô ta đúng năm mươi. Còn lại hai ngàn mấy, anh mua hết cho em rồi! Cả cherry tám chục một cân này cũng là nhờ cô ta hết đó!”
“Cuối tuần này, cô ta chắc chắn sẽ chuẩn bị bàn tiệc cực kỳ hoành tráng. Chỉ cần sếp hài lòng, chuyện thăng chức của anh coi như xong. Lúc đó anh sẽ chia tay cô ta ngay lập tức, rồi mình có thể ở bên nhau công khai.”
Tôn Thanh Thanh cười rạng rỡ hơn nữa.
Tôi đứng ngoài cửa, toàn thân run rẩy.
Thì ra… đây chính là bạn trai “tốt” của tôi sao?
Tôi gần như muốn xông vào, tát cho gã đàn ông cặn bã một trận.
Nhưng nhìn thực đơn đắt đỏ trong tay, tôi lại cố kìm nén.
Chỉ trút giận vậy… chưa đủ.
Chưa thể giải hết nỗi hận trong lòng tôi.
Thế nên, tôi không vào. Mà ngược lại, tôi đã làm một việc… trái với tổ tiên nghề bếp của mình.
5.
Cuối tuần đến rất nhanh.
Tôi cố ý tới nhà Triệu Chí Siêu từ sớm để bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, không bao lâu sau, anh ta đã dẫn theo một đám đồng nghiệp tới, trong đó có cả Tôn Thanh Thanh.
Triệu Chí Siêu vốn định làm màu một chút, vào bếp phụ tôi, nhưng chưa kịp để tôi đuổi thì Tôn Thanh Thanh đã trừng mắt:
“Siêu ca, anh vào bếp làm gì thế, người quân tử tránh xa nhà bếp, anh chưa nghe câu đó bao giờ à?”
Triệu Chí Siêu vốn cũng chỉ định khách sáo, nghe câu đó lập tức mượn cớ quay trở lại phòng khách.
Tôn Thanh Thanh thấy anh quay lại thì cực kỳ đắc ý, cứ như nữ chủ nhân trong nhà, ngồi phịch xuống sofa rồi bắt đầu sai khiến Triệu Chí Siêu.
“Siêu ca, em khát quá, anh rót giúp em ly nước được không? Em muốn nước ấm nha.”
“Siêu ca, em thấy trong phòng ngột ngạt quá, anh mở cửa sổ giùm em nha.”
“Siêu ca…”
…
Chưa đầy một phút mà Tôn Thanh Thanh đã gọi “Siêu ca” tám chục lần, đến nỗi đồng nghiệp ngồi bên cũng không chịu nổi:
“Thanh Thanh này, em đừng sai Siêu ca như chồng mình thế chứ. Bạn gái người ta nhìn thấy không ghen à?”
Lúc này Tôn Thanh Thanh mới làm bộ làm tịch nói một câu xin lỗi, rồi quay sang tôi – người vừa bước ra từ bếp – cất giọng giả vờ quan tâm nhưng đầy móc mỉa:
“Chị sẽ không giận chứ? Em và Siêu ca lớn lên cùng nhau, quen miệng rồi. Nếu chị giận thì lần sau em nhất định sửa.”
“Nhưng mà chị này, phụ nữ mà quản đàn ông gắt quá, dễ xảy ra vấn đề lắm đó nha!”
Tôi làm như bận rộn, tiện tay lau tay vào tạp dề, thản nhiên nói:
“Sao lại giận chứ, em gọi anh ấy là ‘ca ca’, vậy thì đương nhiên là em gái của chị rồi, sao chị có thể trách em được?”
“Chị vừa ra lấy ít trái cây rửa cho mọi người ăn thôi mà.”
Nói xong, không đợi Triệu Chí Siêu kịp phản ứng, tôi đã bê nguyên dĩa cherry giá tám chục một cân – loại anh ta mua tặng Tôn Thanh Thanh hôm qua – rửa sạch và bưng ra bàn.
Triệu Chí Siêu nhìn đĩa cherry, mắt suýt thì phun máu, còn Tôn Thanh Thanh thì tức đến nỗi suýt cắn lưỡi.
Còn tôi thì cứ như không thấy gì:
“Mọi người ăn trước đi nhé, tôi vào bếp tiếp đây.”
6.
Sau khi “bận rộn” trong bếp nửa tiếng, tôi bắt đầu dọn món lên bàn.
Bữa tiệc hôm nay đúng chuẩn ra dáng thể diện, nào là thịt kho tàu, cá chép sốt chua ngọt, bò sốt tiêu đen, đầy đủ cả.
Chờ dọn xong hết các món, tôi còn mang rượu đỏ lẫn rượu trắng ra.
Vị sếp mê rượu vừa khen món ăn ngon, vừa ngửi rượu rồi ngạc nhiên:
“Loại rượu này chắc vượt ngân sách rồi? Mùi rất thơm, đúng là rượu xịn! Triệu Chí Siêu, cậu kiếm được bạn gái giỏi ghê đó!”
Nhờ câu nói này, những đồng nghiệp khác cũng bắt đầu ăn uống, vừa ăn vừa khen không ngớt lời, ai cũng hài lòng.
Triệu Chí Siêu được dịp nở mày nở mặt, quên sạch vụ tôi “lỡ tay” mang cherry ra đãi khách, còn kéo tôi ngồi xuống cạnh mình.
Chưa kịp từ chối, Tôn Thanh Thanh đã lạnh lùng hừ một tiếng:
“Bàn nhỏ vậy, ngồi sao cho đủ? Em nghe nói người nấu ăn thường dính mùi dầu mỡ, mới ngửi thôi là thấy no rồi, chắc chị cũng no rồi ha?”
“Hơn nữa, làm nhiều món vậy, chắc chắn bếp rất bẩn. Không dọn ngay lát nữa dầu mỡ đông lại thì cực lắm. Chị vào bếp dọn đi là vừa.”
“Dù sao đồ ăn cũng còn dư, chị ăn sau cũng được mà, đúng không?”
Triệu Chí Siêu “ừ ừ” hai tiếng, không hề phản bác, còn hùa theo:
“Đúng rồi, Thanh Thanh nói đúng. Dù sao cuối cùng cũng là em dọn, thôi em tranh thủ vào bếp trước đi.”
Mấy đồng nghiệp cũng phụ họa, giục tôi đi dọn bếp.
Cả bàn ăn do tôi chuẩn bị, mà không cho đầu bếp lên bàn ngồi, đúng là lần đầu tiên tôi gặp chuyện “đỉnh” như vậy.
Nhưng tôi không tức, trái lại còn mỉm cười:
“Không sao đâu, bếp hoàn toàn sạch sẽ, chẳng có tí dầu mỡ nào cả.”
Tôn Thanh Thanh sững người, sau đó nở nụ cười giả tạo:
“Chị vì muốn được lên bàn ăn mà không từ thủ đoạn gì ha? Hay là chị chỉ chúng em luôn đi, làm sao nấu ăn mà không dính dầu mỡ?”
Tôi gật đầu nhẹ:
“Có gì đâu, thật ra mấy món này, chỉ cần biết đun nước, biết bày biện là được mà.”
Vừa nói xong, cả bàn ăn như hoá đá, ai nấy đều cứng đờ.
Triệu Chí Siêu cũng đơ mặt:
“Đun nước?”