NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Bạn Gái Cũ Báo Giá - Chương 2

  1. Home
  2. Bạn Gái Cũ Báo Giá
  3. Chương 2
Prev
Next

7.

Thấy mọi người không tin, tôi giả vờ kêu lên một tiếng:

“Chẳng lẽ tôi lừa mọi người sao?”

Tôi đi vào bếp, xách ra một túi rác, rồi như trưng bày bảo vật, lấy từng bao bì ra giới thiệu:

“Thật ra mấy món hôm nay, trừ vài loại rau thơm như ngò và hành tôi mới mua, còn lại đều là đồ ăn sẵn, chỉ cần đun nước nóng lên rồi bày ra đĩa là xong.”

“Ví dụ món thịt kho tàu này, một gói chỉ có 5 tệ 9 hào 9. Cá chép sốt thì mắc hơn chút, khoảng 6 tệ. Mấy món còn lại thì rẻ hơn nhiều…”

Biểu cảm trên mặt mọi người đúng là đặc sắc, có thể gọi là “bị sét đánh ngang tai” cũng không ngoa.

Mới ăn xong còn khen lấy khen để, giờ thì sụp đổ toàn tập.

Dù sao mấy món ăn sẵn trên mạng cũng bị dư luận “bôi đen” quá nhiều, mà tôi thì chẳng có ý định giải thích là nó vẫn đạt tiêu chuẩn.

Lãnh đạo run tay nâng ly rượu:

“Vậy… còn rượu này…”

Tôi tự tin gật đầu:

“Cũng là tôi tự pha đó. Mùi thì đúng là kiểu rượu nếp truyền thống. Tôi không dám uống nên không chắc vị sao, lúc đầu cũng lo lắm. Nhưng nãy nghe sếp khen ngon, tôi yên tâm hẳn. Sếp là người sành miệng, chắc không đến nỗi tệ đâu ha. Lát nữa tôi lên Pínxíxí đánh giá 5 sao cho shop luôn.”

Vừa nói xong, cả bàn đồng loạt buông đũa.

Người thì chạy vô toilet nôn, người không kịp thì ôm thùng rác.

Tôn Thanh Thanh nãy ăn nhiều nhất, giành toilet không kịp, giành thùng cũng không xong, chỉ biết chỉ tay vào tôi gào lên:

“Chị điên rồi à? Dám mang đồ ăn sẵn ra cho bọn em ăn à?”

“Chị là phụ nữ, mà làm ra chuyện thế này, đúng là không thể chấp nhận! Siêu ca tin tưởng chị như vậy, giao bữa tiệc quan trọng thế này cho chị, vậy mà chị lại mang đồ ăn sẵn ra hại tụi em! Gặp chị đúng là xui tám kiếp mà!”

8.

Triệu Chí Siêu vừa dìu sếp, vừa chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Đợi đến khi mọi người nôn xong xuôi, anh ta mới có thời gian quay sang chửi tôi:

“Dương Vũ Đình, em điên thật rồi đúng không?”

“Lập tức quỳ xuống xin lỗi sếp, bồi thường thiệt hại, rồi đưa tụi anh về nhà hàng của ba mẹ em ăn bù. Nếu không thì chuyện này chưa xong đâu!”

Nghe đến đó, tôi cố nhịn không bật cười, tỏ ra còn đáng thương hơn cả Triệu Chí Siêu:

“Anh… sao anh lại nói em như vậy? Em chỉ làm đúng như lời anh dặn thôi mà.”

Câu này vừa thốt ra, đám sếp và đồng nghiệp tức đến mức mặt đen như đít nồi. Có vẻ họ cũng thấy tôi không thể nào tự ý làm mấy chuyện này, liền bắt đầu quay sang mắng Triệu Chí Siêu.

【Cậu làm sao vậy? Bạn gái mình gây ra chuyện mà định phủi sạch trách nhiệm à?】

【Đúng đó, nếu bạn gái cậu không quá thật thà mà lỡ miệng nói ra, tụi tôi còn không biết mình vừa ăn nguyên bàn đồ ăn sẵn ấy chứ!】

【Cậu phải cho tụi tôi một lời giải thích. Dựa vào đâu mà cho tụi tôi ăn mấy thứ đó? Cả đời tôi chưa từng chịu uất ức như vậy!】

Sếp tức đến nỗi run rẩy cả người:

“Triệu Chí Siêu, nếu cậu không nói rõ ràng chuyện này, ngày mai khỏi cần đến công ty nữa!”

…

Triệu Chí Siêu lúc này gần như phát điên, ánh mắt hệt như muốn giết tôi:

“Em nói bậy cái gì đó? Rõ ràng anh kêu em nấu món thật ngon, tin tưởng tay nghề của em nên mới nhờ em làm, sao em lại hại anh thế này?”

Tôi vừa né người vừa tỏ ra oan ức:

“Em nói thật mà! Em còn giữ bằng chứng cơ đấy, không tin thì mọi người giữ chặt anh lại đi, em giải thích liền!”

Đồng nghiệp lúc này ai nấy đều nín thở nhìn, nhanh chóng kéo Triệu Chí Siêu ấn ngồi xuống ghế sofa, đợi tôi lấy bằng chứng.

Tôi lập tức lấy từ trong túi ra một phong bao lì xì.

Vừa thấy cái phong bao đó, mặt Triệu Chí Siêu lập tức xanh lét.

9.

Tôi từ từ rút ra tờ năm mươi tệ xanh lè, y hệt màu cái mũ mà anh ta đang đội trên đầu mà không biết:

“Mấy ngày trước anh Chí Siêu nói sắp được thăng chức, nên bị mọi người ép đãi tiệc.”

“Anh ấy đưa em đúng năm mươi tệ, bảo em chuẩn bị tiệc mười món một canh, có đủ rượu trắng rượu đỏ.”

“Tiền này là nhân dân tệ, chứ có phải euro đâu mà làm được mâm tiệc kiểu đó. Em thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành chọn đồ ăn sẵn. Mà ngay cả vậy em vẫn phải bỏ thêm tiền túi, vì giá đó vẫn không đủ.”

Mọi người tức đến mức suýt ngất, sếp thì run bần bật, không biết vì giận hay vì “chai rượu đặc chế” khi nãy. Ông ta vung tay tát Triệu Chí Siêu một cái như trời giáng:

“Tụi tôi ép cậu đãi tiệc á?”

“Đây là buổi liên hoan hằng tháng, cậu hứa sẽ đãi đại tiệc, còn khoe khoang sẽ chi ba nghìn mà ăn ra như năm nghìn. Kết quả cậu tiêu đúng năm mươi. Vậy hai nghìn chín trăm năm mươi còn lại đâu?”

Mặt Tôn Thanh Thanh đỏ ửng, cúi gằm đầu không dám nói gì, chỉ lén nhét sợi dây chuyền mới vào trong cổ áo. Nhìn là biết tiền kia đi đâu rồi.

Bị đồng nghiệp chỉ trích, lại bị sếp tát trước mặt bao người, Triệu Chí Siêu hoàn toàn sụp đổ, lắp bắp giải thích:

“Không… không phải vậy đâu… Em làm thế chỉ vì muốn lợi dụng bạn gái em thôi!”

“Mọi người biết mà, nhà cô ấy có nhà hàng lớn, trước giờ mỗi lần mời khách, em chỉ cần đưa cô ấy chút tiền, cô ấy đều tự động bỏ thêm. Em đâu có ngờ lần này cô ấy lại chơi em một vố như vậy!”

“Dương Vũ Đình, tại sao em lại hại anh như vậy?”

Tôi nghe xong chỉ khẽ thở dài, không hề nổi giận:

“Anh nói đúng. Trước giờ anh toàn mời khách bằng tiền của em, ăn ở nhà hàng nhà em, tiêu trăm bạc ăn cả mâm mấy triệu.”

“Lần này em cũng sẵn sàng làm vậy. Nhưng chính miệng anh bảo em rằng: không phải vấn đề tiền, mà là anh thấy tiếc nếu mời đám ngu kia ăn ngon. Em nghe lời anh, mới làm như vậy đấy.”

10.

“Cô nói cái gì cơ?”

Sếp và đồng nghiệp gần như muốn phát điên.

Triệu Chí Siêu như kẻ tâm thần, lắc đầu điên dại:

“Không phải! Không phải vậy! Cô này bị điên rồi! Cô ấy cố tình hại tôi! Mọi người đừng tin, mấy người là bạn thân nhất của tôi, sao tôi có thể nói mấy lời như vậy chứ!”

Tôi… chỉ chờ câu đó.

Đối diện với sự vu khống của Triệu Chí Siêu, tôi điềm tĩnh bật TV trong phòng khách, kết nối camera giám sát:

“Chí Siêu, ông trời có mắt, anh không thể đổ tội lên đầu em được đâu. Bao nhiêu năm yêu nhau, em luôn rộng rãi với anh, chẳng bao giờ tiếc mấy ngàn bạc.”

“May mà nhà anh có lắp camera, em chỉ cần chiếu lại đoạn ghi hình lần trước là mọi chuyện rõ ràng.”

Triệu Chí Siêu lúc này mới sực nhớ ra nhà còn camera, mặt lập tức tái mét, nổi điên lao đến giật lấy remote trong tay tôi, gào lên như chó dại:

“Đừng phát! Không được phát!”

Nhưng đã quá muộn, anh ta bị đồng nghiệp giữ chặt, mà rõ ràng… ai cũng muốn biết sự thật.

Tôi nhanh chóng tìm lại đoạn ghi hình hôm trước, bấm phát.

Toàn bộ phòng khách vang vọng giọng Triệu Chí Siêu, ai nấy đều nghe rõ mồn một anh ta chửi sếp, mắng đồng nghiệp, rồi còn dặn tôi chuẩn bị tiệc với năm mươi tệ ra sao.

Sếp thở dài một hơi:

“Triệu Chí Siêu, ngày mai khỏi đi làm nữa.”

Dứt câu, mọi người ai nấy đều đứng dậy muốn rời đi.

Triệu Chí Siêu nhân lúc hỗn loạn, xông tới giật remote từ tay tôi, còn định ra tay đánh.

Nhưng tôi “tay run chân loạng choạng” lỡ bấm nhầm nút…

Kết quả là phát ra một đoạn camera giới hạn độ tuổi.

Cảnh hiện lên chính là Triệu Chí Siêu và Tôn Thanh Thanh đang… trình diễn nghệ thuật hình thể ngay trong phòng khách.

Hai người kia lập tức chết đứng, còn những đồng nghiệp vốn định về đều rút điện thoại ra quay phim.

Tôi đạt được mục đích, tiện tay tát cho Triệu Chí Siêu một cái, lạnh nhạt nói:

“Chia tay đi.”

Sau đó “vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà”, kết thúc buổi tiệc.

11.

Sau khi về nhà, tôi lập tức chặn toàn bộ liên lạc với Triệu Chí Siêu, cũng thông báo cho người thân bạn bè rằng chúng tôi đã chia tay.

Thế nhưng, hình như anh ta vẫn nghĩ tôi chỉ giận dỗi trẻ con, nên nửa tháng sau đã mặt dày mò đến tận nhà tìm tôi.

Mới nửa tháng không gặp mà Triệu Chí Siêu đã tiều tụy thấy rõ.

Râu ria xồm xoàm, cả người nhếch nhác, chẳng còn chút nào bóng bẩy như xưa.

Thấy tôi đang nhàn nhã ôm mèo ăn trái cây trong sân, anh ta liền nổi đóa:

“Dương Vũ Đình, em hại anh ra nông nỗi này, mà bản thân thì sống sung sướng thế à?”

“Lẽ ra anh sắp được thăng chức rồi, vậy mà vì em, không những bị công ty đuổi việc mà còn bị ghi lý do là tham ô tiền tổ chức tiệc! Cuối cùng không nhận được xu nào bồi thường, còn suýt nữa bị đi tù!”

“Anh mất mát lớn như vậy, em phải bồi thường hết. Anh nhớ nhà ba mẹ em mua cho em một căn ba phòng ngủ đúng không? Em lập tức chuyển nhượng sang tên anh, coi như huề. Mình vẫn có thể ở bên nhau tiếp. Nếu không… em sẽ hối hận đấy!”

Tôi cười nhạt, không nhịn được phản bác:

“Anh gần ba mươi tuổi rồi mà còn không hiểu nổi câu ‘tiền nào của nấy’ sao?”

“Đưa em năm mươi mà đòi em làm tiệc chuẩn năm ngàn? Em là đầu bếp, không phải đầu đất!”

Mặt Triệu Chí Siêu sa sầm, tức giận gào lên:

“Em là bạn gái anh, em chính là của anh! Đừng nói là bốn nghìn chín, dù có là bốn vạn chín, hay bốn mươi chín vạn chín, em cũng phải đưa!”

“Hơn nữa, mấy đồng đó với em có đáng gì đâu! Trước giờ em vẫn thường xuyên giúp anh đãi tiệc lớn, sao lần này lại chọn đúng lúc quan trọng nhất để gây chuyện?”

Tôi gật đầu:

“Đúng vậy, trước kia em ngu, vì em nghĩ hai người yêu nhau thì không cần tính toán quá rõ ràng. Nhưng em tự hỏi lương tâm không có lỗi với anh, còn anh thì sao?”

“Với lại, mình đã chia tay rồi. Nếu anh còn muốn giở chiêu đạo đức giả thì cứ về tìm ‘thanh mai trúc mã’ của anh là Tôn Thanh Thanh ấy.”

12.

Thấy tôi không giống như đang đùa, sắc mặt Triệu Chí Siêu dịu đi hẳn.

Anh ta từ từ ngồi xổm xuống, thôi cái kiểu ngạo mạn ban đầu, giở giọng dịu dàng:

“Vũ Đình, đừng giận nữa được không? Nãy giờ anh chỉ nói đùa thôi. Anh yêu em như thế, sao có thể trách em được chứ?”

“Anh biết em làm hỏng chuyện thăng chức và bữa tiệc, trong lòng cũng thấy áy náy. Chính vì vậy mà em không dám tới xin lỗi, nên anh mới chủ động đến tìm em.”

“Giờ anh đã cho em lối xuống rồi, em cũng nên nắm lấy. Anh hứa sau này sẽ không lợi dụng em nữa.”

Tôi đảo mắt, làm ra vẻ xúc động:

“Thật ra… em đâu có để bụng chuyện anh lợi dụng em. Dù gì trước kia cũng là người yêu, của em cũng là của anh. Nhưng anh không chỉ lợi dụng em, mà còn… còn qua lại với Tôn Thanh Thanh nữa. Anh coi em là trò đùa chắc?”

“Anh có biết lúc em xem được đoạn video đó… em đau lòng đến mức nào không?”

Nghe tôi nói vậy, Triệu Chí Siêu tưởng tôi đã mềm lòng, lập tức giơ tay thề thốt:

“Hiểu lầm thôi, tất cả là hiểu lầm! Là con nhỏ Tôn Thanh Thanh rắp tâm quyến rũ anh!”

“Anh làm sao mà để mắt đến nó được chứ? So về nhan sắc, nó sến em sang; so về gia cảnh, nó nghèo em giàu; tính cách càng khỏi nói, em hơn nó cả vạn dặm. Anh bị mù mới để mắt đến nó!”

“Đoạn camera đó là nó cố tình gài bẫy anh! Nếu em xem đến cuối sẽ thấy, anh đã từ chối nó! Giờ anh cũng đã chặn số, xoá hết liên lạc với nó rồi! Nếu nó dám xuất hiện, anh sẽ đánh chết nó luôn!”

Vừa dứt lời, một bóng người lao ra từ căn phòng nhỏ bên cạnh, trực tiếp đấm đá túi bụi vào Triệu Chí Siêu!

Đến lúc đó Triệu Chí Siêu mới sững người, lắp bắp:

“Em… sao em lại ở đây?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 2"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com