NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Novel Info

Bạn Gái Cũ Báo Giá - Chương 3

  1. Home
  2. Bạn Gái Cũ Báo Giá
  3. Chương 3
Prev
Novel Info

13.

Tôn Thanh Thanh sao lại ở đây?

Tất nhiên là để khoe khoang rồi.

Không biết bằng cách nào cô ta tra được địa chỉ nhà tôi, hôm nay tới đây là để đắc ý thị uy:

“Nếu không phải chị tự chuốc lấy, thì em còn chưa chắc giành được Chí Siêu đâu.”

“Dù anh ấy mất việc, nhưng vẫn còn tiền tiết kiệm, thừa sức làm lại từ đầu.”

Chính vì cô ta cũng ở đây nên tôi mới cho Triệu Chí Siêu vào nhà.

Nếu không, đến liếc anh ta một cái tôi còn lười.

Nhưng mà, vừa nãy Tôn Thanh Thanh còn hớn hở bao nhiêu thì giờ sụp đổ bấy nhiêu.

Dù gì cô ta cũng vừa tận tai nghe Triệu Chí Siêu sỉ nhục mình ra sao.

Cô ta như phát điên, gào lên:

“Tôi quyến rũ anh? Rõ ràng là anh nói yêu tôi, từ nhỏ đã yêu tôi, còn bảo quen cô ta chỉ vì tiền và mối quan hệ! Sao anh lại có thể vu khống tôi như vậy!”

Triệu Chí Siêu lúc này đầu óc quay như chong chóng, nhưng cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn tôi.

Anh ta tát Tôn Thanh Thanh một cái đau điếng:

“Yêu cô? Cô cũng chỉ là thứ tôi dùng để giải quyết nhu cầu sinh lý, tôi yêu mỗi mình Vũ Đình thôi!”

Nghe đến đây thì Tôn Thanh Thanh chẳng còn gì không hiểu nữa.

Cô ta ôm lấy má sưng vù, phẫn uất nhổ một bãi nước bọt về phía Triệu Chí Siêu rồi khóc nức nở chạy mất.

Triệu Chí Siêu hơi do dự định đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Anh ta quỳ rạp xuống, nắm lấy ống quần tôi:

“Vũ Đình, em thấy chưa? Trong lòng anh chỉ có mình em thôi. Giờ em tin anh rồi chứ?”

“Thật ra vừa nãy anh vẫn hơi lo em không chịu quay lại, nhưng giờ anh hiểu rồi. Hôm nay em cho anh vào nhà, chính là muốn anh lựa chọn, và giờ anh đã chọn em. Mình quay lại được rồi chứ?”

Tôi gật đầu:

“Đúng, em cho anh vào thật sự là để nói chuyện quan trọng.”

Trước ánh mắt đầy mong chờ của Triệu Chí Siêu, tôi quay vào trong nhà, lớn giọng:

“Ra đây đi!”

4.

Triệu Chí Siêu nhìn người bước ra từ trong nhà, vẻ mặt hoang mang:

“Chú… chú là ai?”

Không đợi tôi mở miệng, “chú” đó đã đưa danh thiếp cho anh ta:

“Tôi là luật sư Chu. Có lẽ cậu chưa biết, cô Dương đã ủy thác tôi đến đây thay mặt yêu cầu cậu hoàn trả toàn bộ chi phí trong thời gian yêu đương, cũng như những khoản tiền cá nhân mà cậu còn nợ cô ấy.”

“Chúng tôi đã liệt kê chi tiết thành bảng sao kê, tổng cộng khoảng hơn sáu trăm ngàn. Cậu có thể xem qua, nếu có ý kiến thì chúng ta cũng sẵn sàng gặp nhau ở tòa.”

Lúc này thì Triệu Chí Siêu thật sự phát điên:

“Dương Vũ Đình, em điên rồi à? Anh tiêu tiền cho em ít à? Ba năm yêu nhau, ít nhất anh cũng bỏ ra mấy chục vạn, anh còn chưa đòi em đồng nào, em dựa vào đâu mà đòi anh?”

Tôi bật cười, thản nhiên đáp:

“Không sao đâu, anh cứ đưa ra bằng chứng là anh đã chi mấy chục vạn cho em đi. Nhà em tuy không phải tỷ phú, nhưng số tiền đó vẫn đủ sức trả.”

Triệu Chí Siêu vừa định mở miệng, tôi liền chặn trước:

“À, nếu anh định nhắc đến quà cáp các kiểu, thì không cần phải nói đâu. Em biết hết rồi. Mấy thứ đồ đó đều là hàng giả, chính Tôn Thanh Thanh vừa rồi đã đưa bằng chứng cho em. Anh mua toàn bộ qua tay cô ta. Vậy nên… khỏi cãi nữa cho mất công.”

Triệu Chí Siêu nghẹn họng, không nói được câu nào.

Không có bằng chứng, không thể phủ nhận, anh ta đành giận dữ gào lên:

“Em sao lại thực dụng đến vậy! Tiền yêu đương là tình nguyện chi ra, em lấy gì đòi lại? Cùng lắm mình ra tòa, để cả thiên hạ biết em là loại đàn bà hám tiền, xem em còn ai dám cưới không!”

Tôi bật cười thành tiếng:

“Anh chưa nghe câu ‘con gái vua thì không sợ ế’ à? Em mà thật sự không gả được, thì ba mẹ em cũng đủ nuôi em sung sướng mấy kiếp rồi.”

15.

Nói rồi tôi nghiêng đầu ra hiệu:

“Nhìn bảng sao kê đi, có ý kiến gì không? Chọn đi – trả luôn hay ra tòa rồi trả?”

Triệu Chí Siêu nhìn bảng, thấy con số đúng là hơn sáu trăm ngàn, mặt mày tối sầm, gần như phát điên:

“Cô cố ý phải không? Cô biết tôi dành dụm sáu trăm ngàn để mua nhà, nên giờ muốn vét sạch hả? Tôi không đưa đâu!”

“Làm gì có chuyện nhiều như vậy! Mà kể cả có thật, cô cũng không có quyền đòi lại, vì lúc đó là tôi tự nguyện, tôi không tin pháp luật đứng về phía cô! Đừng tưởng có tiền là muốn làm gì cũng được!”

“Ra tòa thì ra! Quà cáp giữa người yêu với nhau mà cũng bắt hoàn lại, có lý không?”

Tôi không bối rối, chỉ lấy ra một xấp tài liệu đã in sẵn:

“Đúng là trong tình huống bình thường, sẽ chẳng ai đòi lại. Nhưng chắc anh quên rồi nhỉ, vì sĩ diện nên mỗi lần đến nhà em ăn, hay mượn tiền em tiêu, anh đều không chịu nói là ‘cho’, mà cứ nhất định nói ‘để anh ghi lại, mai mốt trả’.”

“Em đã hỏi luật sư rồi, những câu đó đủ điều kiện cấu thành khoản vay dân sự. Mà vay thì đương nhiên phải trả. Không tin anh hỏi luật sư Chu cũng được.”

“Cũng lạ thật, anh chiếm lợi rồi mà vẫn cứ phải giữ thể diện, cứ nói ‘anh nợ em’, ‘sẽ trả sau’… Nếu anh không nói vậy, chắc giờ em cũng không đòi lại được đâu.”

Triệu Chí Siêu cũng hiểu tính tôi, biết tôi không phải loại nói chơi.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, rồi bỗng bật cười:

“Giỏi lắm, xem như em thắng. Nhưng… em tưởng anh không nhìn ra sao? Anh nghĩ em làm vậy là vì tiền à?”

“Không thể phủ nhận, em diễn quá đạt. Nhưng mà…”

Tôi cau mày:

“Anh nhìn ra cái gì?”

16.

Triệu Chí Siêu cười càng đắc ý, ánh mắt đầy tự mãn:

“Được rồi, Dương Vũ Đình, anh tha thứ cho em đấy.”

Tôi liếc nhìn luật sư Chu, cả hai đều sửng sốt.

Nếu không phải ông ấy cũng ngơ ngác chẳng kém, tôi còn tưởng mình dốt đến mức nghe không hiểu tiếng người.

Vừa nãy là tôi đòi tiền anh ta, thế mà giờ anh ta lại bảo… tha thứ cho tôi?

Thấy tôi không hiểu, Triệu Chí Siêu bắt đầu giải thích:

“Em thật thông minh, cố ý gọi Tôn Thanh Thanh đến, ép anh phải nói xấu cô ta, rồi lại buộc anh lựa chọn giữa hai người.”

“Khi anh chọn em, em tỏ ra đắc thắng nhưng lại không vội đồng ý quay lại. Rồi lôi ra một ông luật sư đòi tiền, tất cả chẳng phải chỉ để chứng minh rằng – em hoàn toàn có thể khống chế được anh, em muốn anh hiểu: anh không thoát nổi em.”

“Em diễn rất đạt, nhưng anh hiểu em – còn hiểu bản thân anh hơn. Một người ưu tú như anh, sao em có thể dễ dàng buông tay?”

“Em chỉ muốn triệt sạch đào hoa của anh, cắt đứt đôi cánh của anh, biến anh thành người của riêng em.”

“Không cần diễn nữa. Anh đồng ý quay lại, sẵn sàng không ra ngoài làm việc, ở nhà chăm sóc em. Giờ thì em hài lòng rồi chứ?”

Nghe mấy câu đó, tôi thật sự muốn bổ cái đầu Triệu Chí Siêu ra xem trong đó chứa gì.

Hoặc là đưa anh ta đến viện nghiên cứu thần kinh để kiểm tra xem có bị ảo tưởng sức mạnh cấp độ cao không.

Tôi cố gắng kiềm chế, không chửi thề, chỉ khẽ nhắm mắt, chậm rãi nói:

“Nếu anh muốn nghĩ như vậy thì tùy anh. Nhưng em đoán trước được anh sẽ không chịu trả tiền dễ dàng, nên… em đã nộp đơn kiện lên tòa từ trước rồi.”

“Chắc không lâu nữa, anh sẽ nhận được giấy triệu tập thôi.”

17.

Dù tôi đã nói rõ không chấp nhận hòa giải, nhưng tòa vẫn phải thực hiện thủ tục điều đình trước khi xét xử.

Chỉ đến lúc này, Triệu Chí Siêu mới thật sự hiểu ra — tôi không đùa, tôi cũng chẳng có ý định quay lại.

Tôi thật sự chỉ muốn… đòi lại số tiền đó.

Triệu Chí Siêu trừng mắt nhìn tôi, mặt mũi méo mó vặn vẹo:

“Nhà cô giàu như vậy, chẳng qua chỉ là sáu trăm ngàn thôi, sao cô lại cố ép tôi vào đường cùng?”

“Cô biết sáu trăm ngàn với tôi quan trọng thế nào không? Không có tiền đó thì tôi lấy gì mua nhà, lấy gì cưới vợ?”

“Hơn nữa, vì cô mà tôi mất việc, tôi còn chưa bắt cô đền bù đấy! Cô còn mặt mũi quay lại đòi tiền tôi? Cô không thấy hổ thẹn sao? Lương tâm cô bị chó ăn rồi à?”

Tôi và luật sư Chu biết nói lý với người như anh ta là vô ích, nên chẳng buồn nhún nhường, trực tiếp đứng dậy:

“Không thỏa thuận được thì ra tòa xử.”

Thấy tôi cứng rắn như vậy, Triệu Chí Siêu hạ giọng xuống hẳn, bắt đầu van xin:

“Thật sự tôi không có sáu trăm ngàn, nể tình cũ, tôi đưa cô mười vạn, được không?”

…

Sau một hồi thương lượng căng thẳng, cuối cùng Triệu Chí Siêu đồng ý trả tôi năm trăm ngàn, kèm theo cam kết sẽ dứt khoát không quấy rầy tôi nữa.

Tôi thấy bỏ ra hơn một trăm ngàn để mua sự yên ổn thì cũng đáng, nên không do dự ký giấy đồng ý.

Vừa ký xong, Triệu Chí Siêu đã tức đến trợn trắng mắt, không nhịn được chửi tôi nào là “đồ tham tiền”, nào là “chết không tử tế”…

Tôi không hề tức giận.

Đợi anh ta chửi xong, tôi thản nhiên trước mặt anh ta chuyển khoản toàn bộ năm trăm ngàn cho quỹ hỗ trợ bé gái vùng cao:

“Tôi khác anh. Tôi không sống chết vì tiền.

Chỉ là — nếu phải đưa số tiền đó cho anh, tôi không cam tâm.”

Triệu Chí Siêu tức đến mức suýt lộn ngược lòng, nhưng chỉ biết trơ mắt nhìn tôi rời đi.

18.

Từ sau chuyện đó, tôi không còn gặp lại Triệu Chí Siêu nữa.

Không phải vì anh ta giữ lời không đến làm phiền, mà là vì đã mấy lần mò đến nhà tìm tôi, đều bị ba mẹ tôi đuổi thẳng cổ, có lần còn báo cảnh sát.

Sau vài lần như thế, cuối cùng anh ta cũng chịu dẹp.

Dù vậy, vì chúng tôi vẫn có vài bạn chung nên tôi thỉnh thoảng vẫn nghe được tin tức của anh ta.

Sau khi bị tôi cắt đường lui, Triệu Chí Siêu lại vội vã chạy đi tìm Tôn Thanh Thanh.

Chắc anh ta nghĩ, mất tôi rồi thì “vá” tạm bằng Tôn Thanh Thanh cũng được.

Nhưng Tôn Thanh Thanh sau lần bị vả sấp mặt kia đã sáng mắt ra, không những không đồng ý quay lại mà còn mắng cho anh ta một trận tơi bời.

Triệu Chí Siêu thì cứ tưởng Tôn Thanh Thanh đang “làm giá”, thế là chơi liều — đúng mồng Một Tết kéo tới nhà họ Tôn… cầu hôn.

Kết quả?

Bị đánh nhập viện ngay trong ngày Tết.

Chưa hết, nhà họ Tôn còn công khai vạch mặt Triệu Chí Siêu khắp làng, kể hết những chuyện anh ta từng làm với tôi và Tôn Thanh Thanh, khiến anh ta mất sạch mặt mũi.

Không còn tiền, cũng chẳng còn ai bên cạnh, Triệu Chí Siêu bắt đầu gào khóc kêu trời bất công.

Nhưng miệng than thì vẫn phải sống, nên anh ta buộc phải tiếp tục đi tìm việc.

Thế nhưng đồng nghiệp và cấp trên cũ — những người từng ăn phải đồ ăn sẵn và rượu “pha chế” của anh ta, không phải loại dễ nuốt nhục.

Bọn họ lan truyền toàn bộ chuyện xấu của Triệu Chí Siêu trong giới, khiến danh tiếng vốn đã chẳng ra gì của anh ta càng rớt xuống đáy.

Không tìm được công việc, không trả nổi tiền thuê nhà và trả góp xe, cuối cùng anh ta đành lết về quê — nơi mà ngày xưa anh ta từng khinh thường.

Ở đó, nhận một công việc lương bèo, sống qua ngày lay lắt.

Nghe nói mỗi ngày không than trời thì cũng… khoe mẽ rằng mình từng có hai bạn gái.

Bạn bè cũng không ai thèm để ý đến anh ta nữa.

Còn tôi…

Tôi trở về giúp việc ở nhà hàng của gia đình, đem toàn bộ nỗi thất vọng trong tình cảm đổ hết vào công việc.

Dù gì thì, đàn ông có thể lừa dối em… nhưng tiền thì không.

【HẾT】

Prev
Novel Info

Comments for chapter "Chương 3"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com