Bạn Học Cấp Ba Tỏ Tình Sau 7 Năm - Chương 5
Tim tôi đột nhiên thắt lại, vừa định nghi ngờ Kỳ Việt thật sự thích tôi thì trong đầu lại hiện lên dáng vẻ lạnh lùng coi tôi như người xa lạ của anh tối qua, lập tức tỉnh táo lại.
Ai lại đối xử với người mình thích như thế chứ?
Kỳ Việt chẳng qua chỉ sở hữu một đôi mắt đa tình bẩm sinh mà thôi, người đẹp trai nhìn ai cũng thâm tình, tất cả chỉ là ảo giác của tôi.
Tôi ổn định lại tâm trạng có chút hoảng loạn, đảo mắt một vòng, bắt chước giọng điệu lúc trước của Kỳ Việt, nhướng mày với anh.
“Kỳ Việt, tôi đẹp thế cơ à?”
Thật ra tôi hơi chột dạ, tôi còn chưa kịp soi gương đã ra ngoài rồi, không chừng mặt còn hơi sưng sau cơn say nữa.
Kỳ Việt quả nhiên sững người, dừng lại vài giây.
Ngay khi tôi tưởng anh sẽ nói tôi tự mình đa tình, Kỳ Việt lại dùng khuôn mặt đẹp trai cực kỳ dễ mê hoặc lòng người đáp lại tôi.
“Đẹp, thế nào cũng đẹp.”
Giây phút đó, nhịp tim vừa ổn định lại lần nữa đập nhanh hơn.
Cảm nhận từng tiếng đập ngày càng lớn, mạnh mẽ đến mức sắp lấn át mọi giác quan khác của tôi, tôi nhận ra một điều.
Kỳ Việt có thể không thích tôi.
Nhưng tôi đối với Kỳ Việt, hình như đã nảy sinh ý đồ vì sắc đẹp rồi.
6
“Kỳ Việt, anh có bạn gái chưa?”
“Tô Thanh Diệp, em còn đi nữa không?”
Gần như cùng lúc, giọng nam và giọng nữ trùng khớp vào nhau, nghe vừa mơ hồ lại vừa rõ ràng.
Nhưng tôi nghe rõ rồi, tôi biết Kỳ Việt cũng nghe rõ rồi, bao gồm cả ẩn ý ngầm.
Bởi vì sắc mặt ai đó sâu hơn vài phần, lặng lẽ đặt tay lên tay vịn bên trái tôi.
Tuy không có tiếp xúc cơ thể, nhưng qua hình ảnh phản chiếu trên mặt kính kim loại, tôi như thể bị Kỳ Việt ôm trọn vào lòng.
Quá gần, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi hương tuyết tùng thanh mát trên người Kỳ Việt.
Tim đập càng nhanh hơn.
“Chưa có.”
Giọng nói quyến rũ của người đàn ông vang lên khe khẽ bên tai, dễ dàng khuấy động thêm sóng gió trên mặt hồ vốn đã vì anh mà gợn sóng của tôi.
“Vẫn luôn chưa có.”
Anh cố ý nhấn mạnh lần nữa, đôi mắt cực kỳ chăm chú nhìn tôi.
Có sự mong đợi mơ hồ, có niềm vui thầm kín, còn có một loại cảm xúc mà tôi không hiểu được, hoặc nói đúng hơn là tôi không dám hiểu.
Giống như cảm xúc bị dồn nén nhiều năm cuối cùng cũng tìm được lối thoát, có thể nuốt chửng người ta trong tích tắc.
Lại một lần nữa chứng thực tin tức mà tôi vô tình biết được tối qua.
Kỳ Việt thật sự thích tôi từ cấp ba? Bây giờ vẫn còn thích?
Tôi có chút không chịu nổi ánh mắt của Kỳ Việt, hoảng loạn quay đi chỗ khác, nhất thời không dám nói gì.
Nếu là thật, vậy thì cái ý đồ vì sắc đẹp nông cạn của tôi có phải quá tùy tiện không, nếu tôi cứ thế nói ra lời thích có phải quá không chân thành không, nếu tôi lại như trước kia không thể đáp lại tình cảm tương xứng mà cuối cùng vẫn là chia tay, vậy có phải không cần thiết phải bắt đầu không, nếu như…
“Tô Thanh Diệp, nhìn tôi.”
Giọng nói của người đàn ông không biết từ lúc nào đã kéo dài âm cuối, nghe lại giống như đang làm nũng.
Tôi ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt tuấn tú phóng đại bất ngờ lọt vào tầm mắt.
Tôi giật mình, bất giác lùi lại, lại vừa vặn đụng phải cánh tay người đàn ông đang đặt ngang eo, trông lại giống như tôi đang chủ động lao vào lòng anh.
Quả nhiên, Kỳ Việt lại cúi người sát lại gần hơn, đôi môi hồng nhuận đẹp mắt hé mở.
Tôi bất giác nuốt nước bọt.
“Em thích tôi.”
“Còn muốn hôn tôi.”
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vừa như khẳng định vừa như mê hoặc.
Tâm tư vừa chớm nở đã bị vạch trần thẳng thắn, tôi cứng đờ người tại chỗ, nhưng mắt lại bất giác dừng lại trên đôi môi màu hồng nhạt của Kỳ Việt đang ngày càng gần tôi, gần đến mức chỉ cần một cử động nhỏ là có thể dễ dàng chạm vào nhau.
Đầu óc càng lúc càng nóng, tầm nhìn tập trung hoàn toàn vào một điểm.
Đến khi tôi phản ứng lại, tôi đã nhón chân, nhắm mắt hôn lên.
Kỳ Việt đứng yên tại chỗ không hề cử động, dường như mặc tôi muốn làm gì thì làm.
Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, hương bạc hà thanh mát quyện vào giữa môi răng.
Tôi vậy mà lại thật sự hôn Kỳ Việt!
Tôi mở mắt ra đối diện với đôi mắt còn nguy hiểm hơn lúc trước của Kỳ Việt, gót chân chạm đất hoảng loạn muốn lùi ra, nhưng eo lại bị bàn tay ấm áp giữ chặt, người vẫn luôn không cử động dán sát môi tôi đuổi theo lần nữa.
Mạnh mẽ hé mở khoang miệng, tùy ý xâm lược.
Tôi bị Kỳ Việt giam cầm trong vòng tay anh, không thể lùi bước, chỉ có thể mặc cho anh bá đạo nuốt chửng hết không khí xung quanh tôi.