Bạn Học Cấp Ba Tỏ Tình Sau 7 Năm - Chương 7
Sau tối qua, sự oán giận của Tống Kỳ đối với Kỳ Việt lớn hơn tôi tưởng tượng nhiều, nếu tôi nói với cô ấy là tôi và Kỳ Việt đang hẹn hò, cô ấy có mắng luôn cả tôi không nhỉ.
Tôi rụt cổ lại, vội vàng trấn an.
“Tôi không sao, hôm qua cậu đi chưa được bao lâu tôi đã chóng mặt rồi, là tôi bảo Kỳ Việt đưa về nhà, chưa kịp nói với cậu, cậu đừng giận.”
“Thật không?”
Tôi ậm ừ cho qua, bắt đầu chuyển chủ đề.
“Kỳ Kỳ, tại sao cậu lại nói Kỳ Việt thích tôi từ cấp ba thế?”
“…”
Tống Kỳ im lặng một lúc, lúc mở miệng lại vẫn có chút không thể tin nổi.
“Cấp ba cậu thật sự không cảm nhận được chút nào à?”
“Không, cậu kể cho tôi nghe đi.”
Tống Kỳ thở dài một tiếng.
“Thôi được rồi.”
8
Tống Kỳ nói từ lúc khai giảng nhìn thấy tôi và Kỳ Việt ngồi cùng bàn, ngọn lửa chèo thuyền CP của cô ấy đã không thể kiềm chế được nữa.
Trai tài gái sắc, học bá song cường, lại còn có duyên trở thành bạn cùng bàn, hai người là một cặp trời sinh.
Góc nhìn của cô ấy và góc nhìn của tôi hoàn toàn khác nhau.
Năm lớp 10, trong kỳ quân sự, tôi bị hạ đường huyết ngất xỉu vì không ăn sáng, được Kỳ Việt cõng đến phòng y tế.
Tôi tưởng đó là tình bạn cùng bàn, ngoài cảm kích ra thì không nghĩ gì thêm.
Trong mắt Tống Kỳ lại là: Kỳ Việt, người vốn luôn thờ ơ, mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, lại vì tôi mà phá lệ, ở bên cạnh chăm sóc tôi suốt cả buổi chiều.
Hội thao trường thiếu người chạy 3000m nam, lớp phó thể dục Chu Diệu năn nỉ thế nào Kỳ Việt cũng không đồng ý, nhưng chỉ vì tôi nói sẽ đến cổ vũ cho anh mà anh liền nhận lời.
Trong mắt Tống Kỳ, Kỳ Việt yêu tôi chết đi được.
Trong mắt tôi, Kỳ Việt chẳng qua chỉ là nghe tôi nói tham gia thi đấu top 3 sẽ có tiền thưởng nên mới động lòng.
Dù sao thì Kỳ Việt chạy rất giỏi, sáng nào cũng thấy anh chạy bộ ở sân thể dục, vòng này nối tiếp vòng kia mà không hề thở dốc, mỗi lần nhìn thấy tôi đều thấy ngưỡng mộ.
Nếu anh tham gia, chạy không lại hai vận động viên thể thao top đầu thì chắc chắn cũng giành được giải ba.
Kỳ Việt lạnh lùng ít nói, nói chuyện với ai cũng nhả ra từng chữ một, cũng không thích để ý đến người khác, duy chỉ có với tôi, hỏi gì đáp nấy, còn chủ động nói chuyện, hỏi bài tôi.
Tôi là ngoại lệ của Kỳ Việt, điều này khiến Tống Kỳ chèo thuyền đến mê muội.
Nhưng trong mắt tôi, những điều này chỉ vì tôi là người đầu tiên Kỳ Việt quen ở trường cấp ba, lại có duyên làm bạn cùng bàn, tự nhiên sẽ thân thiết hơn những người khác một chút.
“Cậu còn nhớ giờ nghỉ trưa không? Mùa hè phòng học vừa ngột ngạt vừa nóng, chủ nhiệm nói mấy hôm nay thời tiết thay đổi thất thường, sợ bật điều hòa sẽ làm chúng ta cảm lạnh nên không cho bật, ai cũng nóng không ngủ được, chỉ có cậu lúc đó ngủ say như chết, cậu biết tại sao không? Kỳ Việt quạt tay cho cậu suốt nửa tiếng đồng hồ, cứ cầm tấm lót bảng quạt cho cậu mãi, tôi với Chu Diệu ngồi sau hai cậu mà chết lặng luôn, đây không phải là thích thì là gì?”
Tôi kinh ngạc há hốc miệng.
Lúc đó tôi tưởng là có gió ngoài cửa sổ, còn mừng thầm vì lúc chọn chỗ đã chọn vị trí gần cửa sổ.
“Còn một chuyện nữa, hội thao mọi người đều ra sân thể dục hết rồi, cậu vì đau bụng kinh không khỏe nên nằm gục mặt xuống bàn ngủ, Kỳ Việt ngồi cạnh cậu, cậu biết anh ấy đang làm gì không?”
“Anh ấy đang hôn tóc cậu đấy! Còn cứ nhìn cậu mãi, ánh mắt đó, tôi phải hình dung thế nào nhỉ, giống như lúc tôi nhìn thấy con mèo nhà tôi vậy, chỉ muốn ôm nó lên hôn cho ngất đi thôi, sau đó không lâu thì cậu tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã cười ngọt ngào với Kỳ Việt, giọng vừa mềm vừa nũng nịu.”
Nói đến đây, Tống Kỳ còn hắng giọng, cố tình bắt chước giọng điệu của tôi, nói bằng giọng ngọt đến phát ngấy: “Kỳ Việt, cậu cũng ở đây à ~”
“Kỳ Việt cả người đỏ bừng lên vì cậu gọi đấy!”
“Trời ơi! Đây không phải là cặp đôi tình đầu tuổi thanh xuân thì là gì! Lúc đó tôi đã kích động đến mức muốn chạy lên bục chủ tịch giật loa hét lên CP tôi chèo là thật rồi!”
Lúc đó tôi nói chuyện như vậy sao?! Không, không có đâu nhỉ…
Trong ký ức, tôi chỉ là ngủ dậy thấy Kỳ Việt cũng ở đó nên thuận miệng chào một tiếng thôi mà.
Nhưng lúc đó mặt Kỳ Việt đúng là rất đỏ, tôi còn tưởng anh cũng không khỏe.
“Còn nữa…”
“Chứ cậu tưởng tại sao cấp ba không có ai tỏ tình với cậu, cậu học giỏi tính tình tốt, lại còn xinh đẹp, chẳng phải vì Kỳ Việt không chỉ ở trường canh cậu, tan học còn giả vờ tiện đường đưa cậu về nhà sao, người khác làm gì có cơ hội chen vào, tôi biết địa chỉ nhà Kỳ Việt đấy, nhà cậu ấy ở khu Hà Tây cơ, hoàn toàn không tiện đường với nhà cậu.”
Vừa rồi bảo Tống Kỳ kể cô ấy còn hơi miễn cưỡng, bây giờ lại như mở được công tắc gì đó, thao thao bất tuyệt như khoe của quý.
Trong mắt Tống Kỳ chắc là có gắn máy quay chậm tự động, đúng là thánh thể chèo thuyền CP bẩm sinh.