Bạn Học Cấp Ba Tỏ Tình Sau 7 Năm - Chương 8
Rất nhiều chuyện nhỏ nhặt mà chính tôi trải qua không hề thấy có gì đặc biệt, qua lời kể sinh động của cô ấy, ngay cả chính tôi cũng thấy “ngọt”.
9
Kỳ Việt yêu tôi rất nhiều.
Tôi ngồi ở ghế phụ, nhìn Kỳ Việt đang lùi xe, trong đầu đột nhiên bật ra câu nói này.
Thôi xong, sau gần ba tiếng đồng hồ ôn lại chuyện xưa với Tống Kỳ hôm qua, tôi đã hoàn toàn bị tẩy não rồi.
Nếu vậy, có phải tôi nên chủ động với anh hơn một chút không?
Mắt tôi đảo quanh, đợi Kỳ Việt đỗ xe xong liền mở mắt nói dối.
“Kỳ Việt, mặt anh có dính gì kìa, nhắm mắt lại đừng động đậy, em lấy ra cho.”
Kỳ Việt vậy mà không chút nghi ngờ, lập tức nhắm mắt lại.
Tôi tháo dây an toàn, nhìn gương mặt nghiêng tinh tế của người đàn ông, đáy lòng không ngừng rung động, nhoài người hôn lên khóe môi anh.
Vốn định hôn xong sẽ chạy, kết quả Kỳ Việt hình như đã đoán trước được, người vốn đang ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích, ngay lúc tôi định lùi ra đã ôm lấy eo tôi, lập tức đảo khách thành chủ, đè tôi lên ghế xe đã ngả ra.
Anh cọ cọ mũi tôi, khẽ nói.
“Thanh Thanh, nụ hôn chào buổi sáng không phải hôn như vậy.”
Vậy thì hôn thế nào?
Câu hỏi chưa kịp thốt ra, nhưng Kỳ Việt đã dùng hành động thực tế để giải đáp cho tôi.
Trọn vẹn năm phút.
Nếu không phải đang hôn thì đột nhiên có một vật nóng rẫy nào đó chạm vào đùi tôi.
Kỳ Việt đang đè tôi hôn bỗng chống người dậy, kéo giãn khoảng cách với tôi. Người đàn ông vốn luôn ung dung tự tại trước mặt tôi kể từ khi gặp lại lần đầu tiên đỏ mặt, vẻ mặt căng thẳng.
Tôi thở hổn hển, nửa nằm trên ghế, một lúc sau mới phản ứng lại được Kỳ Việt bị làm sao.
“Em, em đến trường đây!”
Tôi cũng đỏ mặt, hoảng loạn mở cửa xe, chui ra khỏi vòng tay Kỳ Việt.
10
Sau ngày hôm đó, nụ hôn chào buổi sáng trở thành chuyện ngầm hiểu giữa tôi và Kỳ Việt, nhưng ai đó đã thu liễm đi nhiều, chỉ chạm nhẹ rồi dừng, không còn hung hăng như vậy nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, tôi và Kỳ Việt giống như đa số các cặp đôi khác, yêu nhau ngọt ngào và mật thiết.
Rất hạnh phúc, rất vui vẻ.
Phiền não duy nhất chính là phiền não do tôi tự chuốc lấy.
Tuy Kỳ Việt trước mặt tôi hoàn toàn không có tính khí gì, nhưng tôi luôn cảm thấy trong lòng anh có chuyện gì đó giấu giếm.
[Trưa anh đón em về nhà ăn cơm.]
Tôi nhìn tin nhắn mới của Kỳ Việt, hàng mày hơi nhíu lại giãn ra, mím môi cười nhắn tin lại cho anh.
Vừa gửi xong chữ “được”, mặt đã bị véo nhéo qua nhéo lại.
“Tô Thanh Diệp, tôi vẫn còn ở đây đấy! Còn dám cười trộm ngay trước mắt tôi! Cậu muốn tức chết tôi à?”
Tôi bị ép phồng má, nói không rõ chữ.
“Nhưng mà, không phải cậu nói tôi đi chơi với cậu hai ngày, thì sẽ không giận nữa sao?”
Tống Kỳ bị chọc cười, buông tôi ra.
“Tôi không giận chuyện cậu lén tôi yêu đương với Kỳ Việt nữa, nhưng bây giờ tôi giận cậu biến thành kẻ si tình rồi! Trước đây không phải để tiết kiệm thời gian đều ăn cơm gần phòng thí nghiệm sao? Bây giờ không tiết kiệm nữa à?”
Tôi chột dạ cười khan một tiếng, không dám nói là tôi nhớ Kỳ Việt rồi.
Từ lúc yêu nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi hai ngày không gặp Kỳ Việt.
Tống Kỳ thở dài một tiếng đầy bất lực.
“Được rồi, đến tòa nhà thí nghiệm rồi, cậu đi làm đi, tôi tự đi dạo trong trường này một lát.”
“Ừ.”
11
“Tô Thanh Diệp!”
Tôi vừa định đẩy cửa phòng thí nghiệm ra thì bị gọi lại.
Nhìn theo tiếng gọi, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt, tôi kinh ngạc thốt lên.
“Chu Toại?”
Còn chưa kịp nói gì, Chu Toại đã đột nhiên ôm chầm lấy tôi, mở miệng ra là làm nũng.
“Hu hu hu cuối cùng tôi cũng gặp được người quen rồi, Thanh Diệp ~ Tôi vừa đến Kinh Đại đã bị lạc đường, tìm mãi không thấy phòng thí nghiệm Hóa học A2 ~”
Tôi sững người vài giây, phản ứng lại vội vàng đẩy cái đầu đang tự tiện vùi vào cổ mình ra, hơi tức giận.
“Chu Toại! Cậu buông tôi ra!”
May mà người đàn ông còn nghe lời, nhanh chóng buông ra, nếu không tôi thật sự không đẩy nổi.
Chỉ là vẻ mặt cậu ta càng tủi thân hơn.
“Thanh Diệp, cậu mắng tôi!”
Tôi mặt không biểu cảm, không hề động lòng.
“Chu Toại, tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, chúng ta đã chia tay, gặp mặt không được động tay động chân với tôi nữa.”
Chu Toại thấy tôi thật sự nghiêm túc, buồn bã cúi đầu xuống.
“Biết rồi, vậy cậu có thể dẫn tôi đi tìm phòng thí nghiệm không? Tôi không tìm được chỗ.”
Bây giờ thì đồng ý ngon lành, lần sau gặp lại vẫn y như cũ.
Tôi thở dài một tiếng, quay người vào cửa.
“Đây chính là phòng thí nghiệm.”
Nghe tôi nói vậy, người giây trước còn ủ rũ giây sau lại lập tức phấn khích.
“Thật sao? Thanh Diệp, cậu cũng làm việc ở đây à? Vậy không phải chúng ta lại có thể gặp nhau mỗi ngày rồi sao!”
“Trưa cậu có rảnh không? Tôi mời cậu ăn cơm được không? Từ lúc cậu về nước đến giờ chúng ta lâu lắm rồi không gặp, chúng ta đi ôn lại chuyện cũ đi ~ Thanh Diệp ~”
“Không rảnh.”
“Thanh Diệp ~”
Cửa điện tử cuối cùng cũng đóng lại, ngăn cách Chu Toại đang lải nhải không ngừng ở bên ngoài.
12
Thời gian làm thí nghiệm luôn trôi qua rất nhanh, vừa cúi đầu ngẩng đầu lên, đồng hồ đã chỉ mười hai rưỡi.
Tôi cử động cái cổ hơi mỏi, cởi bỏ đồ bảo hộ.
Mở điện thoại ra xem, Kỳ Việt quả nhiên đã đến rồi.
Tôi nóng lòng muốn chạy qua đó, vừa ra khỏi tòa nhà thí nghiệm thì bị chặn lại.
“Thanh Diệp ~”
Chỉ nghe giọng nói tôi đã biết là ai.
Chu Toại ôm hoa đột nhiên xuất hiện, cười rạng rỡ với tôi.
Nói một cách khách quan, Chu Toại rất đẹp trai, thuộc kiểu đẹp trai của chàng trai năng động, đặc biệt là lúc cười, để lộ răng khểnh một bên, rất bắt mắt.
Nhưng bây giờ tôi hơi phiền rồi.
“Có chuyện gì?”
Khóe miệng Chu Toại xịu xuống.