Bạn Học Cấp Ba Tỏ Tình Sau 7 Năm - Chương 9
“Thanh Diệp, bây giờ cậu chẳng kiên nhẫn với tôi gì cả.”
“… Không có chuyện gì thì tránh ra.”
Tôi nhấc chân định đi vòng qua, Chu Toại lại tiến lên một bước chắn trước mặt tôi, vẻ mặt đáng thương.
“Ấy ấy đừng đi, tôi sai rồi, cậu nghe tôi nói hết được không?”
Tôi mím môi không nói, Chu Toại lại như được cho phép tiếp tục nói xuống.
“Thanh Diệp, từ lúc chia tay tôi đã hối hận rồi, sau này tôi sẽ không vì cậu không có thời gian ở bên tôi mà đòi chia tay nữa, chúng ta thử lại lần nữa được không?”
“Không được.”
Chu Toại lập tức lộ ra vẻ mặt tổn thương.
Tôi không còn mềm lòng nữa, tiếp tục nói.
“Chu Toại, tôi có bạn trai rồi. Hơn nữa, cho dù tôi không có, tôi cũng sẽ không ở bên cậu, chúng ta—” không hợp.
“Không thể nào! Trước đây chúng ta chia tay hai năm cậu cũng không tìm bạn trai mới, sao vừa về nước đã có rồi, cậu đang lừa tôi.”
Lời còn chưa nói hết đã bị ngắt lời, Chu Toại xúc động nói không tin, nhưng mắt lại đỏ hoe không dám nhìn thẳng vào mắt tôi nữa, dúi bó hoa vào tay tôi rồi chạy đi mất.
Tôi nhíu mày nhìn bó hoa trong tay, đang lo không biết xử lý thế nào trước khi gặp Kỳ Việt, ngẩng mắt lên lại thấy Kỳ Việt đang đứng dưới bóng cây cách tôi năm mét, vẻ mặt âm u khó đoán.
Tôi kinh ngạc, tay buông lỏng, bó hoa rơi xuống đất.
Thấy Kỳ Việt quay người bỏ đi, tôi vội vàng đuổi theo.
Nhìn Kỳ Việt mặt không biểu cảm bên cạnh, tôi thử thăm dò nắm tay anh.
Không từ chối.
Tôi khẽ lắc lắc.
“Anh giận à?”
“Không có.”
Giọng điệu Kỳ Việt vẫn như thường ngày, tôi tin rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng yên bắt đầu làm nũng.
“Kỳ Việt, em đau chân.”
Kỳ Việt không nói một lời, chỉ thành thạo cúi người xuống trước mặt tôi.
Tôi thuận thế nhảy lên, hai tay ôm lấy cổ Kỳ Việt, yên tâm để anh cõng tôi đi dưới con đường rợp bóng cây, nói chuyện bâng quơ.
“Kỳ Việt, em đói rồi.”
“Muốn ăn gì, về làm cho em.”
“Đậu phụ nghìn lá?”
“Ừm.”
“Canh sườn heo củ sen?”
“Đang hầm.”
“Cá sốt chua cay?”
“Được.”
14
Chuyện buổi trưa chỉ là một tình tiết nhỏ, sau một buổi chiều bận rộn, tôi gần như quên mất chuyện này.
Cho đến tối về nhà, tôi nhìn thấy Kỳ Việt say khướt, mùi rượu trên người nồng nặc đến khó chịu.
Anh nói buổi tối có việc không đến đón tôi được, là đi uống rượu sao?
Tôi nhíu mày nhìn Kỳ Việt đang ngồi xổm trước cửa nhà trông có vẻ hơi đáng thương, cũng ngồi xổm xuống đối diện anh, khẽ gọi.
“Kỳ Việt?”
Phản ứng của Kỳ Việt hơi chậm chạp, một lúc lâu sau đồng tử đang giãn ra mới tập trung vào mặt tôi, rồi ừ một tiếng.
Ngoan quá.
“Biết em là ai không?”
Kỳ Việt nhìn tôi chằm chằm hồi lâu không nói gì, ngay khi tôi tưởng anh không nhận ra tôi thì đột nhiên mở miệng, hai chữ nói ra khiến tim tôi rối như tơ vò.
“Vợ.”
Tôi chết lặng.
“Cái gì?”
“Vợ.”
Kỳ Việt cực kỳ thản nhiên lặp lại một lần nữa, thậm chí còn muốn gọi tiếp.
Tôi vội vàng bịt miệng anh lại.
“Không được gọi nữa, em còn chưa gả cho anh đâu.”
Người đàn ông ngoan ngoãn ngậm miệng lại, dụi mặt vào lòng bàn tay tôi.
Lòng tôi mềm nhũn, dắt anh đứng dậy về nhà.
Vừa mở cửa ra, một cảnh tượng còn khiến tôi kinh ngạc hơn xuất hiện.
Nhà sắp bị hoa nhấn chìm rồi.
Trong tủ, trên ghế sofa, hành lang, bàn ăn.
Chỉ cần là nơi tầm mắt có thể nhìn thấy, đều chất đầy hoa.
Hoa hồng, hoa ly, tulip, mẫu đơn, thủy tiên…
Gần như tất cả các loại hoa, màu sắc đều có đủ, lại còn như được người ta cắm tỉa cẩn thận, nhiều nhưng không lộn xộn, tạo thành một vẻ đẹp cực kỳ ấn tượng.
Tôi còn chưa hết kinh ngạc, Kỳ Việt lại trở nên buồn bã.
“Không thích sao? Em chỉ thích hoa cậu ta tặng thôi à?”
Cậu ta? Ai?
Tôi nhìn những đóa hoa rực rỡ trước mắt, đột nhiên nhận ra, trong vô số loại hoa phong phú đa dạng này, vậy mà lại không có hoa hướng dương mà Chu Toại tặng tôi buổi trưa.
Vậy là, Kỳ Việt đang ghen với Chu Toại? Nói là không giận nhưng lại canh cánh trong lòng cả buổi chiều? Thì ra Kỳ Việt ghen là bộ dạng này, đáng yêu quá.
Kỳ Việt thấy tôi không trả lời, thân hình vốn không vững lại lảo đảo, trông như sắp vỡ vụn đến nơi.
Tôi vội vàng phủ nhận.
“Không có, em chỉ thích hoa anh tặng thôi.”
“Hoa Chu Toại tặng em vứt đi rồi, không phải anh nhìn thấy sao?”
Đôi mắt u ám của Kỳ Việt sáng lên, nhưng lại không biết nhớ ra chuyện gì, tia sáng đó lập tức bị nỗi buồn vô tận nhấn chìm, đáy mắt giăng đầy hơi nước, trông tủi thân cực kỳ, nhưng lời nói ra tôi lại không hiểu.
“Em chỉ ôm cậu ta, chỉ cười với cậu ta, không nhìn thấy anh.”
Những chuyện này hoàn toàn chưa từng xảy ra.
Kỳ Việt say rượu tại sao lại nói như vậy? Ký ức hỗn loạn rồi sao?
Nhưng vẻ mặt anh, lại như thể đã đích thân trải qua vô số lần, đau khổ không chịu nổi, khiến tôi nhìn một cái cũng không kìm được mà đau lòng.
“Không có, bây giờ em chỉ thích Kỳ Việt, chỉ ôm Kỳ Việt, chỉ cười với Kỳ Việt, chỉ nhìn thấy Kỳ Việt thôi.”
Kỳ Việt phủ nhận một lần, tôi liền khẳng định với anh một lần.
Cho đến khi hàng mày nhíu chặt của Kỳ Việt cuối cùng cũng giãn ra, cho đến khi nỗi tủi thân của Kỳ Việt cuối cùng cũng được giãi bày, cho đến khi tôi mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt.
Lúc tỉnh dậy, đầu tôi đang gối lên đùi Kỳ Việt.
Anh đang xem điện thoại, xem ra đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Tôi hơi cử động, Kỳ Việt liền nhận ra, cúi đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng vén những sợi tóc vương trên trán tôi ra sau tai.
“Tỉnh rồi?”
Bốn mắt nhìn nhau, tôi luôn cảm thấy có gì đó đã thay đổi.
Tôi chống người vừa ngồi dậy, Kỳ Việt đã ôm tôi ngồi lên đùi anh.
Tôi vòng tay qua cổ Kỳ Việt, lười biếng dựa vào lòng anh, ngáp một cái rồi lại nhắm mắt lại, còn muốn ngủ tiếp, nhưng đùi lại bị một vật cứng nào đó chạm vào.
Tôi lập tức tỉnh táo lại.
Trước đây, Kỳ Việt sợ làm tôi sợ, luôn kìm nén.
Đây là lần đầu tiên, anh không hề che giấu ham muốn của mình.
“Kỳ Việt.”
Tôi khẽ gọi.
“Ừm, anh đây.”
Kỳ Việt cọ cọ mũi tôi: “Sợ à?”
Tôi biết, chỉ cần tôi gật đầu, Kỳ Việt sẽ lập tức buông tôi ra.
Tôi cọ lại, lắc đầu.
“Chỉ cần là anh, thế nào em cũng không sợ.”
Lời vừa dứt, môi lưỡi đã bị khóa chặt.
Câu nói này hình như đã kích thích mạnh mẽ đến Kỳ Việt, anh vừa hôn tôi, vừa bế ngang tôi lên đi về phía phòng ngủ chính.
Động tác dịu dàng nhưng lại không hề cho phép kháng cự.
Trong cơn mơ màng, Kỳ Việt hôn khô nước mắt nơi khóe mắt tôi, ôm tôi khẽ thì thầm.
“Thanh Thanh của anh, anh yêu em.”
Tôi cố gắng mở mắt ra, nhẹ nhàng vén đi mồ hôi trên trán anh, đáp lại.
“Em cũng yêu anh.”